Thạch Cảm Đương thấp giọng quát: “Kẻ nào dám?”
Kim Chính Thiên cũng không tức giận, cười nói: “Ngươi chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, lão hủ khó giết được ngươi nhưng chẳng lẽ cản ngươi lại thì không được ư?”
“Hà Thanh Nguyên là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ, giết ba người bọn chúng là chuyện dễ như trở bàn tay”.
“Vậy ngươi cứ thử xem!”
Thạch Cảm Đương cười nhạo nói.
“Kim tộc trưởng!”
Hà Thanh Nguyên đột nhiên nói: “Trước hết cất đỉnh cổ đi đã, tránh xảy ra điều sai sót”.
“Được!”
Kim Chính Thiên vừa định bước ra, ngay lập tức sững sờ.
Đây là chỗ nào cơ chứ?
Thiên cung Bắc Thương đấy!
Cho dù là thiền điện bên ngoài thì cũng là thứ mà đế quân Bắc Thương, một nhân vật vô địch vượt qua huyền cảnh Tạo Hoá để lại.
Sao lại có thể đơn giản bày ra một đan đỉnh ở đây, đường đường chính chính để bọn họ lấy được cơ chứ?
“Tần Ninh!”
Kim Chính Thiên nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Lão phu cho ngươi một cơ hội, ngươi giúp lão phu lấy cái đỉnh này mang đến đây, lão phu có thể cân nhắc tha cho các ngươi một mạng”.
Lời này vừa nói ra, sự cảnh giác trong lòng của Hà Thanh Nguyên cũng tăng lên.
Đúng vậy, chỉ mải vui mừng mà suýt chút nữa đã quên mất đây là chỗ nào.
“Ngươi nói lời phải giữ lấy lời đấy?”, Tần Ninh bày ra bộ dáng xoắn xuýt.
“Kim Chính Thiên ta từ trước đến nay nói lời luôn giữ lời!”
Kim Chính Thiên ngạo nghễ nói.
Tần Ninh lộ ra vẻ đấu tranh, nói: “Vậy được, ngươi để ba người bọn họ đi trước, rời khỏi chỗ này”.
“Vậy thì không được!”
Kim Chính Thiên nói tiếp: “Hai cô gái bên cạnh ngươi có thể rời đi, còn tên tiểu tử kia thì không được!”
Tần Ninh cắn răng.
“Được!”
Tần Ninh nhìn về phía Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, lưu luyến nói: “Hai cô ra ngoài trước đi, nếu Kim Chính Thiên nói lời giữ lời thì ta lấy được đỉnh giao cho bọn hắn, chúng ta liền rời khỏi đây”.
“Nếu như hắn nói không giữ lời giết chúng ta thì hai cô lập tức chạy!”
“Công tử...”
Sắc mặt của Vân Sương Nhi lập tức tái nhợt.
“Ta không đi, ta muốn ở cùng với công tử!”
“Sương Nhi ngốc, nếu như không đi thì chúng ta sẽ đều phải chết đấy”, Tần Ninh vuốt mặt của Vân Sương Nhi, cười nói: “Yên tâm, ta không dễ chết như thế đâu”.
“Viên Viên, cô cũng hiểu khá rõ, cô dẫn nàng ấy rời đi đi!”
Diệp Viên Viên nghe vậy gật đầu.
“Nhanh lên, ta không có thời gian lãng phí với các ngươi đâu”.