"Trong bức tường này, các ngươi có thể thấy được con đường võ đạo mà đế quân Bắc Thương khi còn là huyền cảnh Tạo Hoá đã hao phí thời gian ngàn năm vạn năm để lĩnh ngộ".
Tần Ninh chân thành nói: "Cẩn thận nghiền ngẫm, nếu có thể lĩnh ngộ ra được một cái thì rất có ích đối với tu vi bản thân của các ngươi".
Tần Ninh vừa nói xong, Thạch Cảm Đương liền đi đến trước bức tường.
Thạch Cảm Đương mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào bức tường.
Tần Ninh cũng chẳng để ý Thạch Cảm Đương.
Ước chừng mất nửa ngày trời, Thạch Cảm Đương mới quay người nhìn về phía Tần Ninh, một mặt vô tội nói: "Sư tôn... chẳng có cái gì hết!"
"Ách!"
Tần Ninh vỗ đầu một cái, nói: "Ta quên mất, con đường của Bắc Thương Đế Quân trước đây trái ngược với con đường của ta, năm đó ngươi đi theo con đường Thanh Vân, trên thực tế cũng chính là con đường mà ta đi".
Thạch Cảm Đương nghe thấy vậy im lặng không nói.
Sư tôn lôi hắn ta ra làm trò đùa à!
Diệp Viên Viên lúc này đi đến phía trước bức tường, thân ảnh đứng vững, hai mắt chăm chú quan sát.
Dần dần, bóng dáng của Diệp Viên Viên đột nhiên đi vào bên trong tường Vạn Đạo rồi biến mất không thấy đâu nữa.
"Sư tôn... đây... cái này không đúng!"
Thạch Cảm Đương lập tức hét to: "Con đường mà Diệp Viên Viên đi không phải cũng chính là con đường mà người đi sao? Sao nàng ta có thể..."
"Viên Viên là Đế thể Cửu Chuyển Linh Lung thể, con đường mà nàng ấy đi là con đường của riêng nàng ấy, ta chỉ là người dẫn đường mà thôi, còn con đường nàng ấy đi đương nhiên là con đường của nàng ấy rồi".
"..."
Thạch Cảm Đương lúc này bĩu môi nói: "Tên Bắc Thương Đế Quân keo kiệt, ta đây mới chẳng thèm quan tâm đến con đường của ông ta, ta rất nhanh cũng sẽ đạt đến huyền cảnh Tạo Hoá thôi".
Tần Ninh không nói gì thêm, đứng ở dưới chân tường Vạn Đạo, không bước tiếp.
Từ từ, xung quanh cơ thể của Tần Ninh phát ra tia sáng quay quanh.
"Sư tôn..."
Khuôn mặt của Thạch Cảm Đương lúc này hoàn toàn tiu nghỉu.
"Sao người lại có thể..."
"À, vật cực tất phản*, Bắc Thương Đế Quân trước đây sợ ta chiếm mất con đường của lão, trộm vận mệnh của lão cho đồ tôn đồ tử của mình".
*Vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.
"Cho nên đã thiết lập trận pháp phản chế ta, nhưng lão ta tự cho bản thân là thông minh, ta của bây giờ đã không phải là ta của hồi đó rồi!"
Tần Ninh cười cười, cất bước biến mất không thấy đâu nữa.
Thạch Cảm Đương lúc này đứng ở trước bức tường Vạn Đạo, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Như thể lúc này... toàn bộ thế giới tràn ngập ác ý!
Tần Ninh đi vào bên trong tường Vạn Đạo, trước mắt xuất hiện một không gian mờ mịt.
Linh khí dồi dào ngưng tụ thành cây cối, trải rộng thành một con đường rực rỡ.