“Cho nên một khi tách ra, có thể gặp phải đối thủ bên địch, giữ được mạng mình mới là quan trọng nhất”.
Nghe thấy lời này, mọi người nhất nhất gật đầu.
“Ca, ca cẩn thẩn chút, gặp phải nguy hiểm thì chạy về hướng đông, ta cũng sẽ đi về hướng đông”.
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, sắc mặt Giang Bạch kỳ quái, nhưng không mở miệng nói gì.
“Chư vị, cẩn thận!”
Tần Ninh bước ra, thân ảnh đã biến mất không thấy.
Cùng lúc đó, hơn trăm thân ảnh cũng lần lượt đi ra.
Mọi người trong nháy mắt đi ra, cơ thể đột nhiên bị từng lớp bọt khí bao quanh, trôi bồng bềnh trên mặt sông.
Mặt sông dưới lòng đất!
Biến cố kì lạ này khiến đám người hơi sững sờ.
Nhưng mọi người đã biết trước, kinh ngạc là nhiều hơn, cũng không có bao nhiêu kinh hãi.
Lúc này từng lớp bọt khí tản ra, dọc theo mặt sông, bồng bềnh hướng về nơi xa.
Đám người lần lượt phân tán.
Lúc này Tần Ninh một thân một mình, cũng là ở trong một lớp bọt khí.
Nhìn bốn phía giống như ảo mộng.
Trong lòng Tần Ninh cũng có chút kinh ngạc.
Giang Bạch và Linh Tử Hiên thực lực không tầm thường, chỉ là có thể sáng tạo một địa vực như vậy quả thật là khiến người ta kinh ngạc.
Dần dần mặt sông biến mất.
Bọt khí tan vỡ, thân ảnh của Tần Ninh xuất hiện trên mặt đất.
Bốn phía chim hót hoa thơm, khí hậu ấm áp, từng mỏm núi thấp bé liền nhau, hơi có mấy phần mùi vị của chốn bồng lai tiên cảnh.
Tần Ninh thấy cảnh này, biểu cảm càng kỳ quái.
Chỗ này chẳng lẽ là nơi Giang Bạch và Linh Tử Hiên… thường xuyên hẹn hò?
Nếu biết suy nghĩ lúc này của Tần Ninh, Giang Bạch tuyệt đối sẽ phun ra một ngụm máu.
Một mình Tần Ninh bước lên trước.
Đi ở chốn bồng lai tiên cảnh thế này khiến tâm tình người ta rất dễ dàng thả lỏng.
Mà đi không ngừng về phía trước, khoảng mười mấy dặm, cảnh tượng biến đổi.
Không còn là chốn bồng lai tiên cảnh mỹ lệ, mà là một khoảng trời đấy mờ tối, bốn phía sấm chớp lé sáng khiến người ta đè nén không thể hít thở.
Mà bước vào vùng đất này giống như là từ thiên đường đi tới địa ngục!
Lúc này Tần Ninh khẽ nhúc nhích.
Một luồng khí tức quen thuộc tràn vào tim Tần Ninh.
Bên chân trời xa xôi, giống như một tiếng gọi âm ỉ đang gọi Tần Ninh.
Mà khí tức kia khiến Tần Ninh thấy vô cùng quen thuộc.
Kiếm U Khô!
Kiếm U Khô đang gọi hắn.
Vào lúc này, tâm trí Tần Ninh không nhịn được dâng lên một tia rung động.
Binh khí trong thế gian được phân thành linh khí, huyền khí, pháp khí, bảo khí, vương khí, binh khí đạt đến loại cấp bậc pháp khí này mặc dù không có khí linh, nhưng lại có một tia linh khí giống như cây cối hoa cỏ.
Huống chi ngày trước hắn thân là U Vương, pháp khí mà hắn sử dụng.
Pháp khí thượng phẩm!
Cấp bậc thần binh