Thạch Cảm Đương bất đắc dĩ nói: "Sư tôn, bảy đường cũng rất đáng gờm mà..."
Chỉ là Tần Ninh vẫn chỉ mỉm cười chỉ nhìn Thạch Cảm Đương.
"Rồi rồi… năm đường!"
Nhìn thấy Tần Ninh vẫn không có cảm xúc gì.
Thạch Cảm Đương bất đắc dĩ nói: "Năm đường cũng không được sao?"
"Một đường là một đường, có cái gì phải che với giấu? Hơn nữa ngươi cũng đến Vạn Nguyên rồi thì còn quan tâm mấy đường làm gì?"
Nghe đến lời này của Tần Ninh, Thạch Cảm Đương giống như quả cầu da xì hơi.
"Tốt xấu gì người cũng phải cho con chút thể diện chứ..."
"Thể diện để làm gì?"
Tần Ninh không khỏi lắc đầu.
Giờ khắc này, Huyền Ngạn bảo chủ, ánh mắt của Thánh Triết Hàm cùng Bạch Phàm Trần khẽ nhúc nhích.
"Nhãi con, ngươi cũng chỉ đánh lén mà thôi, thật sự coi mình là thiên tài à?", Bạch Phàm Trần khinh thường nói.
"Khà khà, cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Nhân Nguyên đánh lén giết chết một vị cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên, ông có làm được không hả? Lão già!"
Thạch Cảm Đương cười nhạo nói: "Có bản lĩnh thì ông đừng chạy, bằng không ta nhất định chặt đứt cái đầu của ông".
Nghe đến lời này, sắc mặt Bạch Phàm Trần cứng ngắc.
Vốn dĩ ba bên bọn họ đang chiếm ưu thế.
Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy rất mạnh, nhưng tất cả mọi người là cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên.
Hai người căn bản không thể ngăn cản.
Nhưng mà ai biết tự nhiên Thạch Cảm Đương lại tấn công xen vào.
Một thằng nhãi cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Nhân Nguyên đột nhiên hạ sát thủ.
Dựa theo thực lực của Mạc Hồng Uyên thì hẳn là có thể ngăn cản được.
Nhưng ai mà ngờ, hết lần này tới lần khác lại không cản nổi, hơn nữa còn bị giết!
Quá nhiều chuyện ngoài ý muốn khiến cho bọn họ không thể tiếp nhận.
Thạch Cảm Đương này mặc dù chỉ là cảnh giới Vạn Nguyên Nhân Nguyên, mặc dù chỉ có một đường Âm Khư, một đường Dương Hải, nhưng lại... rất quỷ quái.
Giờ khắc này, Huyền Ngạn bảo chủ, Thánh Triết Hàm, Bạch Phàm Trần cùng Hiên Viên Hành và Viên Thiên Cương dẫn theo hơn một trăm người sau lưng, ánh mắt cẩn thận nhìn nhóm người Tần Ninh.
Thạch Cảm Đương cười khà khà nói: "Tới đi, tới đi, ai dám đánh với ta một trận?"
Cầm búa rìu trong tay, chiến ý toàn thân Thạch Cảm Đương giờ phút này bắt đầu tung hoành.
Có tiếng phụt vang lên, đột nhiên cả người Thạch Cảm Đương trở nên ướt sũng.
"Con mẹ nó, ai đấy..."
Thạch Cảm Đương vừa định mắng, quay người lại thì thấy một con quái vật khổng lồ.
Cửu Anh giờ phút này đầu đung đưa, vui vẻ nói: "Ngại quá cơ, không cẩn thận hắt xì nên phun vào người ngươi..."