Thạch Cảm Đương vừa dứt lời, ánh mắt Cửu Anh nhìn Thạch Cảm Đương giống như là đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Bị Cửu Anh nhìn như vậy, Thạch Cảm Đương không cam lòng yếu thế mà trừng mắt lại với nó.
Thấy một người một thú đang phân cao thấp, Tần Ninh cũng lười phản ứng.
“Núi Thanh Nguyệt chính là sự hiện diện của Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân, bên trong còn nhiều hơn thế nữa”.
“Thật ra ta cũng không nóng nảy, cứ đi tham quan xung quanh đây xem”.
“Về phần những người kia, một khi đã đi ra ngoài thì rất khó vào lại được…”
Tần Ninh không nói nhiều, mà bước đi, hướng thẳng tới nơi sâu bên trong…
Cửu Anh cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với Thạch Cảm Đương, hóa thành cỡ bàn tay, rơi vào đầu vai Tần Ninh, chín đầu híp mắt, nằm bò lên vai Tần Ninh từ từ thiếp đi.
Lúc này Thạch Cảm Đương vội vàng đi tới bên cạnh Giang Bạch.
"Cửu đầu xà kia có lai lịch gì? Sao bỗng dưng sư tôn lại có thêm một con cửu đầu xà?"
"Hình như bắt được từ trong người Dương Phong Hoa, bị Tần Ninh trừng trị một chút thì trở nên thành thật". Giang Bạch nói nước đôi: "Theo như ta biết hung thú Cửu Anh này có từ thời thượng cổ".
"Tốt nhất là ngươi không nên trêu chọc nó, sư tôn ngươi thu phục con hung thú này, ta thấy nó không sợ sư tôn ngươi".
Thạch Cảm Đương không để ý, cắt một tiếng.
"Ta rảnh đâu mà trêu chọc nó làm gì?"
Thạch Cảm Đương không quan tâm nói: "Tuy nhiên chờ ta đạt tới cảnh giới Quy Nhất, chín cái đầu này, ta sẽ vặn một cái xuống chơi".
Phía trước, Cửu Anh đứng ở trên vai Tần Ninh, trong lúc lơ đãng, một chiếc đầu quay đầu lại nhìn về phía Thạch Cảm Đương.
Bị Cửu Anh nhìn, Thạch Cảm Đương ung dung thản nhiên.
Người này, nó mặc kệ.
Lần này đoàn người thả lỏng một chút, không còn đề phòng như thế.
Khác với lúc trước, hiện tại hàng loạt môn phái đều bị đánh lui, bọn họ ở đây thật sự không có đối thủ cần chú ý.
Lúc này Tần Ninh ở phía trước dẫn đường.
Hiện giờ Thạch Cảm Đương không nhịn được tới gần Tần Ninh, thấp giọng nói: "Sư tôn, chúng ta đi đâu nữa?"
"Bên ngoài Thạch Nguyệt Sơn, những tên kia còn đang chờ chúng ta, có cần phái người ra ngoài truyền tin không?"
Thạch Cảm Đương không phải lo lắng Tần Ninh không đối phó được.
Chỉ là bị những người này vây quanh, như thể bọn họ không dám đi ra ngoài.
Thật sự là hơi mất mặt.
Tới Thanh Ninh các tìm những người này đến, đưa hộ pháp và bốn phó các chủ gì đó tới đây, dành ra vài phút dạy bọn họ làm người.
"Thanh Nguyệt Sơn này chỉ có một lối vào, một lối ra, khi bọn họ ra ngoài sẽ ở nơi đó chờ chúng ta".
"Bây giờ đi ra ngoài chính là đi tìm cái chết".
Tần Ninh cười nhạt nói: "Trong Thanh Nguyệt Sơn này có rất nhiều thứ tốt, chúng ta vẫn chưa đi xem, không vội".