Bởi vì Tần Ninh mà Nhật Nguyệt Hành bỏ mình.
Yêu nghiệt tuyệt thế linh cảnh Hóa Âm đỉnh phong, mở tám đường Âm Khư.
Nhật Nguyệt Hành tương lai nhất định có thể trở thành Thiên hộ pháp thậm chí là phó các chủ của Thiên Đế các.
Nhưng lại bởi vì Tần Ninh mà bỏ mình.
Bất kể như thế nào, Tần Ninh nhất định phải trả giá đắt.
Ngày hôm nay sẽ là ngày chết của Tần Ninh.
Nhìn ánh mắt chứa đầy sát khí của Nhật Nguyệt Tùng, Tần Ninh lười quan tâm.
Ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Thiên Trường Nguyệt, Tần Ninh nghiêm túc nói: "Hỏi ngươi một lần, các chủ Thiên Đế các là ai?"
Vừa nói xong, Tần Ninh liền mỉm cười tự giễu.
Sau đó thì cười nói: "Nói thế này đi, đại bản doanh của Thiên Đế các ở đâu?"
"Các ngươi có nanh vuốt khắp nơi, nào là Yểm Nhật tông cùng với các thế gia cổ ở Cửu U đại lục rồi nào là Thủy Yên hay Nhật Nguyệt Thiên, khắp nơi đều có sự ngụy trang của các ngươi".
"Nhưng lại không biết đại bản doanh ở đâu khiến ta rất ngạc nhiên".
Nghe đến lời này, Thiên Trường Nguyệt đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: "Ngươi biết thì làm gì được?”
"Chẳng lẽ còn có thể giết đến tổng bộ của Thiên Đế các chúng ta à?"
"Ta đúng là có dự định này!"
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Ta đúng là có ý muốn mạnh mẽ xông tới tổng bộ của Thiên Đế các một phen".
"Vậy ngươi chỉ sợ còn chưa tới cửa lớn là đã biến thành thi thể rồi".
"Vậy cũng chưa chắc!"
Hai người đối chọi gay gắt.
Giờ này khắc này, trên trán Tần Ninh chứa đựng sự lạnh nhạt.
Thiên Trường Nguyệt!
Con trai của Thiên Hằng Nhất.
"Thanh Phong, Nguyệt Diệp, chúng ta đã từng quen biết, giờ ta sẽ giết con của hung thủ coi như là giải tỏa cho hai người!"
Tần Ninh lúc này lẩm bẩm.
"Thực tế, nếu các ngươi Thiên Đế các chỉ là muốn xưng bá đại lục Vạn Thiên thì ta cũng chẳng quan tâm làm gì".
"Nhưng là hết lần này tới lần khác lại đi trêu chọc đến ta".
"Đại lục Vạn Thiên này xuất hiện Ma tộc, thực ra cũng chẳng liên quan gì tới ta".
"Dù sao đây cũng chỉ là một kiếp nạn của đại lục Vạn Thiên mà võ giả của nơi này phải tự mình cứu mình!"
"Nhưng mà".
Tần Ninh nói đến đây, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Từng bước đi ra, đạp trên người Cửu Anh, đi tới đầu của Cửu Anh.
Đứng chắp tay ở trên đầu Cửu Anh, nhìn về phía trước, Tần Ninh yên lặng nói: "Nhưng các ngươi giết huynh ấy, giết người mà ta nhất định phải quay về để phục sinh!"