Âm thanh đao kiếm chém nhau, tiếng gào rống vang vọng khắp Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn.
Trận chiến lớn thế này hầu như chẳng mấy khi xảy ra!
Mấy trăm vị Vương giả.
Hơn vạn thiên nhân.
Trăm vạn võ giả.
Đây là trận chiến có một không hai, được định sẵn sẽ trở thành huyền thoại của đại lục Vạn Thiên.
Ầm...
Một tiếng nổ lan rộng.
Hai bóng dáng trên trời vừa va vào nhau cái uỳnh đã lập tức tránh ra.
Tần Ninh và Đế Lâm Thiên nhìn nhau đầy bình tĩnh.
Thật ra, chuyện đã đến nước này, hai người đã không còn quá bận tâm về bên dưới có đang đánh nhau nữa hay không.
Dù gì ai cũng biết một điều rằng.
Tần Ninh thắng thì Nhân tộc thắng.
Đế Lâm Thiên thắng thì Ma tộc thắng!
Hai người hoàn toàn có thể giết mười hai vị Thiên Vương ở bên dưới.
Đế Lâm Thiên nhìn về phía Tần Ninh, từ tốn lên tiếng: "Tần Ninh, ngươi không phải đối thủ của ta đâu. Ta không giết ngươi chẳng qua là vì mộ U Vương mà thôi".
"Ngươi nên biết ta cần gì mới phải!"
Tần Ninh lạnh lùng đáp: "Ta biết ngươi cần gì. Ngươi muốn chiếm giữ mộ U Vương?"
"Đã vậy thì ta muốn hỏi chống lưng cho ngươi là thế lực phương nào!"
"Thế giới Cửu Thiên!"
"Thanh Châu!"
"Vùng đất Vạn Thánh, Ma Quang tông là gì?"
Câu vừa dứt, ánh mắt Đế Lâm Thiên thay đổi.
"Ngươi tìm hiểu được nhiều đấy".
Mặt hắn ta sa sầm.
"Nhiều sao? Ta lại thấy ít đấy chứ".
Tần Ninh nói tiếp: "Tình hình của Ma Quang tông tại vùng đất Vạn Thánh thế nào thế mà ta lại không biết, cả chuyện ngươi là ai cũng vậy".
"Thế lực chống lưng cho ngươi là ai lại càng không".
"Ta đang chờ ngươi nói tất cả những thứ này cho ta biết đấy!"
Hai người hừng hực khí thế, tranh đấu lẫn nhau, không phân cao thấp.
Giờ phút này, bất kể là ai đều nhận ra hai người sẽ quyết một trận sống mái mới thôi.
"Kẻ đã chết không cần biết nhiều như vậy!"
Đế Lâm Thiên vừa nói xong thì vung trường kiếm xông tới.
Hàng vạn kiếm quang tấn công về phía Tần Ninh.
Sức mạnh cuồng bạo ấy truyền tới liên tục.
GIờ đây, Đế Lâm Thiên như hòa cùng một thể với trường kiếm của mình. Mỗi một đạo kiếm khí được chém ra đều ẩn chứa khí tức mạnh mẽ và ngang tàn.
Khí tức tàn bạo ấy phảng phất muốn đè ép người ta thật mạnh mẽ.
Tần Ninh nhếch mép cười nói: "Hóa Thánh tầng mười!"
Đế Lâm Thiên đã tu luyện đến cảnh giới Hóa Thánh tầng mười.
Là một mức độ cực kỳ cao.
Tần Ninh không kéo dài thời gian nữa.
"Nhưng chưa đến được cảnh giới Hư Thánh thì cuối cùng vẫn không ngưng tụ nổi hồn lực thôi".
Lời vừa dứt.
Gào...
Keng...
Tiếng rồng và phượng vang lên giữa lúc đó.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều thấy.
Bóng dáng thần long và thần phượng hiện ra giữa không trung.
Rồng và phượng tượng trưng cho điềm lành!
Âm thanh đùng đùng vang lên khắp nơi.
Khí thế dữ dội quét ngang đầy oai phong lẫm liệt.
Bỗng nhiên, long phượng đáp xuống, tấn công Đế Lâm Thiên.
Tiếng va chạm uỳnh uỳnh lan rộng khắp nơi.
Những người tại đây đều cảm nhận được khí tức hùng mạnh của đôi long phượng kia.
Bị Tần Ninh lần lượt công kích, Đế Lâm Thiên liên tục thụt lùi.
"Một kẻ chỉ có cảnh giới Hóa Thánh tầng mười như ngươi mà cũng đòi ép ta mở mộ U Vương? Ngươi có đang nằm mơ không đấy?"
Hồn phách của long phượng!
Trong quá khứ, Tần Ninh từng là con của Thần Đế, thời điểm ra đời đã tự thức tỉnh song hồn long phượng.
Hiện giờ, song hồn long phượng đã xuất hiện một lần nữa
Uy thế kinh khủng ấy như sắp sửa nghiền nát cả đất trời.
Hóa Thánh tầng mười.
Biển linh thức dài trăm vạn mét.
Cực kỳ mạnh.
Nhưng giờ đây, nó vẫn còn là biển linh thức, không suy thoái thành lực hồn phách. Không suy thoái thì là không có sự suy giảm.
Mức độ tấn công của linh thức yếu hơn hẳn so với hồn lực.
Ánh mắt Đế Lâm Thiên trở nên dữ tợn.
"Ngươi chán sống rồi!"
Tức rồi, hắn ta đã nổi cơn thịnh nộ.
Không ngờ Tần Ninh khi bùng nổ song hồn lại mạnh đến như vậy.
Giờ phút này, hàng loạt cờ lệnh xuất hiện trong tay Đế Lâm Thiên.
Lệnh cờ đung đưa, trong nháy mắt đã xuất hiện chín mươi chín lá cờ xung quanh Đế Lâm Thiên ngăn cản đòn tấn công của long phượng.
Khoảnh khắc ấy, Tần Ninh hoàn toàn bộc phát sức mạnh của mình.
Khí thế bá đạo đánh thẳng vào Đế Lâm Thiên.
Hắn ta nghiến răng lao thẳng về phía cờ lệnh bên cạnh mình.
"Cửu Cửu Phong Thiên đại trận!"
"Mở!"
Một tiếng hét trầm thấp vang lên.
Uỳnh...
Một cú bạo tạc thình lình nổ ra giữa không trung.
Trên toàn bộ đường núi.
Mặt đất đung đưa, đất đá sạt lở bay tán loạn, cây cối sụp đổ. Kinh thiên động địa.
Tiếng vù vù kéo đến.
Mặt đất tại nơi bọn họ giao chiến từ từ bay lên.
Cả một khối đại lục bay lên không trung.
Như thể một bàn tay khổng lồ nào đó đang nâng đại lục lên cao.
Chín mươi chín cờ lệnh lơ lửng bốn phía đại lục.
Tần Ninh híp mắt: "Hải đảo Thiên Ngoại!"
Không sai!
Hải đảo Thiên Ngoại trong vùng biển Thiên Ngoại!
Đế Lâm Thiên đã dời hải đảo Thiên Ngoại đến đây!
Thật khó tưởng tượng nổi.
Ai mà tin được chuyện này có thể xảy ra chứ.
Một hải đảo không khác gì một đại lục lại bị Đế Lâm Thiên dịch chuyển tới đây.
Hàng nghìn Vương giả, thiên nhân trên hải đảo đều run sợ.
Đây còn là sức người ư?
Điều khiển một hải đảo như một đại lục lên trời.
Có là Thiên Vương cũng đừng hòng làm được!
Đám người Dương Thanh Vân, Huyền Thiên Vương, Trấn Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương đều tái mặt.
Quá mạnh!
Sự hùng mạnh của Đế Lâm Thiên hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của bọn họ.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng tại chỗ nhìn hắn ta.
"Giỏi lắm!"
Hắn từ tốn nói: "Cửu Cửu Phong Thiên đại trận giam cầm mối liên kết giữa người ngoài với đất trời, đứt đoạn đạo của người ta!"
Đế Lâm Thiên vừa thở dốc vừa đáp: "Tần Ninh, để có thể giết ngươi, ta đã chuẩn bị rất nhiều thứ".
"Ta, sẽ không xem thường ngươi!"
Nghe vậy, Tần Ninh cười chế giễu: "Tiếc quá, cuối cùng ngươi vẫn xem thường ta!"
Dứt câu, hắn cầm Bách Luyện Thánh Tháp.
"Hóa Thánh tầng mười thôi mà. Ta đã nói rồi, ngươi không giết được ta đâu. Có là Hư Thánh cũng không được chứ nói gì là Hóa Thánh tầng mười!"
"Nhưng ngươi không tin, tiếc thật, vẫn cứ không chịu tin".
Câu vừa dứt.
Bách Luyện Thánh Tháp xoay tròn ở trước mặt Tần Ninh, tỏa sáng ra khắp nơi.
"Cửu Linh Tụ!"
Một câu nói đầy đơn giản vang lên.
Chín vầng sáng từ từ bay lên bên cạnh hắn.
Chúng hội tụ vào trong Bách Luyện Thánh Tháp. Dần dần, Thánh Tháp bị bao phủ.
Một lúc sau, chín vầng sáng tụ tập càng nhiều, Thánh Tháp cũng bắt đầu trở nên mờ dần, không thấy bóng dáng đâu.
Tuy nhiên, đúng lúc này, chín vầng sáng ngưng tụ thành một quang cầu!
Khí tức đáng sợ bộc phát.
Quang cầu mở rộng không ngừng.
Đường kính một trăm mét!
Đường kính một nghìn mét!
Đường kính một vạn mét!
Đường kính của quang cầu dừng lại tại mức một vạn, không phóng to ra thêm nữa.
Nhìn kỹ lại, bóng dáng một tòa tháp khổng lồ đang xoay tròn thật nhanh trong quang cầu chín màu với đường kính một vạn mét.
Giờ đây, Tần Ninh đang đứng dưới quang cầu. Trông hắn như đang giơ quang cầu bằng hai tay, thật nhỏ bé.
Mặt Đế Lâm Thiên lạnh như tiền.
"Món quà đầu tiên dành cho ngươi đây Đế Lâm Thiên!"
Tần Ninh nói xong, quang cầu rời tay, tiến thẳng về chỗ của Đế Lâm Thiên.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều cảm giác được trái tim mình như bị quang cầu này dẫn dắt ra ngoài cơ thể.