Trên thực tế, bên trong thánh vực Thiên Hồng, cho dù là Thánh Vương hay Thiên Thánh đều rất khó không bị chuyện lần này hấp dẫn.
Chưa kể đến tên tuổi của Thánh Đế năm đó cực kì vang dội.
"Tần Ninh này đúng là bá đạo!"
Giờ phút này bà lão kia trừng mắt, thản nhiên nói: "Ta chưa bao giờ thấy người nào bá đạo như thế cả!"
"Lần trước đã không hề nể mặt nhà họ Yến, không cho Diệp tộc ta mặt mũi, nghe nói mấy ngày trước đây thái độ với người của thế gia Linh Vũ ở Cửu U Đài cũng vô cùng hung dữ".
"Bây giờ lại xảy ra chuyện như thế với Mặc Vân thị..."
Bà lão lẩm bẩm nói: "Người trẻ tuổi này quá khoa trương..."
Mà cùng lúc đó, ông lão tóc trắng kia lại cười nói: "Kẻ này có quan hệ rất thân thiết với mấy người Thánh Thú tông, có lẽ cũng có quan hệ mật thiết với Ôn Hiến Chi".
"Ôn Hiến Chi... Dù sao năm đó là đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn!"
Mà ông lão tóc xám còn lại cười nhạo nói: "Tuy Ôn Hiến Chi là đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn, thế nhưng ai mà biết được Ôn Hiến Chi còn sống hay đã chết? Không phải đã lâu rồi không có tin tức của người này sao?"
"Từ khi Ngự Thiên Thánh Tôn mất tích, người này đã khiến Thánh Thú tông vô cùng hỗn loạn".
"Về sau chính mình cũng chơi trò mất tích luôn..."
Giờ phút này, mấy người đều biến sắc.
"Lần này đến thánh cảnh Vị Ương, hắn ta muốn ra mặt, vậy cứ để hắn ta ra mặt đi, chúng ta chỉ nhằm vào Ma tộc cùng với bảo vật bên trong thánh cảnh Vị Ương, chuyện khác không cần để ý".
Lão giả tóc trắng tiếp tục nói: "Về phần kẻ này..."
"Bây giờ ngông cuồng bao nhiêu, có lẽ sau này tường đổ mọi người đẩy, hắn sẽ thê thảm bấy nhiêu!"
"Ừm!"
...
Thành nhỏ, trong một tòa tháp.
Một nam một nữ đang đứng ở đỉnh tháp nhìn cả tòa thành.
Sau lưng bọn họ có hơn mười người che giấu khí thế, vẻ mặt kính cẩn nghe theo.
"Mọi chuyện chính là như vậy..."
Một thanh niên đằng sau nói xong liền chắp tay lùi sang một bên.
"Thú vị, thú vị..."
Người đàn ông trung niên có mái tóc bạc khẽ cười nói: "Ngay cả người của Mặc Vân thị cũng không nể mặt, ta còn tưởng rằng Tần Ninh này chỉ ngông cuồng với mấy thế lực như Cửu U Đài hay nhà họ Yến thôi chứ, xem ra đúng là một người không sợ trời không sợ đất, chắc đến khi gặp được người của động tiên Kính Nguyệt chúng ta cũng sẽ ngông cuồng như thế đi?"
Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ cao ráo, dáng người lồi lõm, tỏa ra một sự quyến rũ già dặn, khuôn mặt cũng có vẻ mị lực, cô ta nhẹ nhàng cười nói: "Xem ra bên ngoài thánh vực Thiên Hồng này đã bình tĩnh vài vạn năm, trên thực tế đúng là cuồn cuộn sóng ngầm".
"Kẻ này đã dám ngông cuồng như thế, chắc hẳn cũng bởi vì Ôn Hiến Chi kia đi?"
Mọi người đều trầm mặc.
Hai người này chính là chủ nhân của động tiên Kính Nguyệt.
Kính Trung Vũ!
Nguyệt Hàn Ảnh!
Trong mấy vạn năm nay, động tiên Kính Nguyệt đã phát triển lớn mạnh, không thể bỏ qua công lao của hai người này được.
"Vậy chúng ta phải làm như thế nào?"
Phía dưới có người mở miệng nói.
"Chúng ta?"
Kính Trung Vũ khẽ cười nói: "Chúng ta có thể làm như thế nào? Việc này có liên quan gì đến chúng ta?"
"Năm đó đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn là Ôn Lưu Giang bỏ mình, Mặc Vân thị, tộc Đoạn Tình, thế gia Linh Vũ, truyền nhân Thiên Võ Đạo, bên nào mà không phải tự vệ?"
"Bây giờ là bọn họ tự chọc phiền toái, đương nhiên bọn họ phải tự xử lý rồi".
Mọi người đều trầm mặc.