TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 8126 "LÃO ĐẠO SĨ ÁO ĐỎ!"  

Thoáng chốc, có một luồng sát khí kinh khủng bộc phát ra.

Giữa núi tuyết trắng xóa, chỉ thấy từng con mãnh thú cao hơn mười trượng, toàn thân được che phủ trong bộ lông trắng, đôi mắt đỏ như máu xuất hiện.

"Tuyết Lang Thú!"

Lúc này, Phong Vô Khuyết đứng chắn trước mặt những người còn lại.

Trước đó bọn họ cũng từng gặp Tuyết Lang Thú, đừng nhìn chúng chỉ cao có mười trượng, mặc dù thể trạng của bọn sói này không phải kiểu hở tí là mãnh thú cao mấy chục trượng, hơn trăm trượng nhưng thực lực của loại Tuyết Lang Thú này về cơ bản không thua gì cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong.

Phong Vô Khuyết lập tức cảnh báo: "Các ngươi ra sau lưng ta, cẩn thận chút, để ta giết...", chỉ là, đang nói giữa chừng thì sắc mặt Phong Vô Khuyết bỗng trở nên khó coi.

Giữa các ngọn núi bốn phía xung quanh, số lượng Tuyết Lang Thú xuất hiện không phải chỉ có một hai con hay mười mấy con, mà là... mấy trăm con.

Mấy trăm con! Cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong!

Lực lượng này đủ để xé xác một võ giả cảnh giới nhị biến như hắn ta.

Vả lại, cho dù hắn ta bỏ chạy được thì... mấy người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi lại chạy không thoát.

Phong Vô Khuyết đanh mặt lại

Hắn ta không thể chạy!

"Các ngươi đi trước đi!"

Phong Vô Khuyết gào lên: "Ta đã không thể bảo vệ được cha mẹ của gia rồi, nếu như đến các ngươi mà cũng không bảo vệ được nữa thì...", Phong Vô Khuyết nói với vẻ mặt đầy kiên định: "Đi đi".

Lý Huyền Đạo gượng cười đáp lời: "Ta cũng muốn đi lắm chứ, nhưng chạy đi đâu cho thoát".

Nói rồi hắn ta lấy trường kiếm ra.

Lúc này, Diệp Nam Hiên cũng phá lên cười, nói: "Sợ cái đầu ngươi, tới bao nhiêu con, chém bấy nhiêu con".

Sắc mặt Phong Vô Khuyết càng khó coi hơn.

Bây giờ Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo chỉ mới đến cấp bậc cảnh giới Chân Ngã đỉnh phong mà thôi, đối đầu với một con Tuyết Lang Thú là đã quá sức rồi, biết lấy gì mà đánh đây?

"Ơ?"

Đúng lúc này, một giọng nói bán tín bán nghi vang lên.

Trong lúc nhất thời, mấy người thấy một một tia sáng đỏ lóe lên, bên cạnh bỗng có một người hiện ra.

Kẻ nọ mặc một bộ đạo bào màu đỏ, mái tóc dài rối bời, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng nhung cũng màu đỏ nhưng trông cực kỳ lôi thôi.

"Lão đạo sĩ áo đỏ!"

Diệp Viên Viên vừa nhìn thấy bóng người áo đỏ kia thì lập tức sửng sốt.

"Là các ngươi à?"

Đạo sĩ áo đỏ cười to, quơ tay múa chân hô lên: "Trùng hợp thật, tình cờ quá nhỉ!"

"Tại sao ngươi lại ở đây?"

Mấy người đều lấy làm kỳ lạ.

Đọc truyện chữ Full