Dương Đỉnh Vân cảm thấy không đúng.
Theo lý mà nói, cho dù có đánh nhau thì bên trong cũng phải có chút động tĩnh chứ.
"Ta đi xem một chút".
Cảnh Vân tiên sinh mở miệng nói: "Có thể Quỷ Anh Vương đã kịp chuẩn bị rồi".
"Cẩn thận một chút".
"Yên tâm đi".
Dù sao Cảnh Vân cũng là quỷ vương cấp bậc Vạn Nguyên Biến tứ biến, không dễ chết như vậy.
Lúc này, Cảnh Vân cẩn thận tiến vào bên trong dãy núi.
Mà không lâu sau, một tiếng ầm đột nhiên vang lên.
Bên trong dãy núi bộc phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Cảnh Vân!"
Dương Đỉnh Vân liền biến sắc.
Mà vào lúc này, chỉ thấy bên trong dãy núi, vô số bóng đen bay lên trời.
Một bóng người đạp lên trên thân từng quỷ mị quỷ linh quỷ binh, người kia cũng có hình dáng vô cùng rõ ràng, loáng thoáng còn có mấy phần khí huyết người sống chập chờn, điều này vô cùng tương tự với Dương Đỉnh Vân.
"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là các ngươi".
Dương Đỉnh Vân thấy người nọ, ánh mắt lạnh lẽo, quát lên bằng tiếng quỷ: "Liễu Bách!"
Liễu Bách?
Tần Ninh cau mày lại, hình như đã từng nghe qua cái tên này.
Lúc này Liễu Bách trực tiếp mở miệng nói: "Dương Đỉnh Vân, ta lười nói nhảm với ngươi, Tần Ninh đâu?
Bảo hắn đi ra gặp ta".
Giờ phút này, Tần Ninh vẫy tay nói: "Ta ở chỗ này".
Liễu Bách nhìn về phía Tần Ninh, lại nhìn sang bên cạnh, trực tiếp hỏi: "Là hắn?"
Chỉ thấy bên trong dãy núi đột nhiên có mười bóng người bay lên trời.
Một người đứng đầu có làn da tái nhợt giống như bị bệnh lâu năm không khỏi, đôi mắt lóe lên ánh sáng màu xanh.
"Ừ".
Liễu Bách nhìn về phía Tần Ninh, hừ lạnh một tiếng, bàn tay siết chặt người Cảnh Vân, cuối cùng trực tiếp bóp vỡ.