TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 8240 "CỐ DƯƠNG HUYNH!"  

"Sư phụ ta từng nói rằng, nếu như thiên kiêu trong thiên hạ có mười một người thì chắc chắn đó là mười một người đệ tử của người, còn nếu chỉ có một người vậy đó chính là Dương Thanh Vân".

"Một mình Dương Thanh Vân cũng đủ đánh các ngươi đến mảnh giáp cũng không còn".

Ôn Hiến Chi thuyết phục nói.

"Ôn Hiến Chi, cái thằng ngu nhà ngươi!"

Lúc này, Dương Thanh Vân bị một đao của Cố Dương chém trúng, phải lùi về sau trăm thước, hắn ta quát lên: "Đừng nhiều lời".

Ôn Hiến Chi mắng lại ngay: "Ngươi mới là đồ ngu, cả nhà ngươi đều là đồ ngu".

"...", "Lười nói nhiều với ngươi".

Hồ Tông Nghĩa nhìn Ôn Hiến Chi đang như tên thần kinh mà hừ, rồi lao lên... oanh... khí tức khủng bố lập tức bùng nổ.

Vào giờ phút ấy, trong ngoài Thanh Viêm Tông nổi lên đại chiến.

Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo lần lượt đối đầu với Cố Dương, Hồ Tông Nghĩa và Hồ Tông Minh, trận chiến giữa bọn họ là khốc liệt nhất.

Ở đằng xa, Tần Ninh vẫn ngồi đó sống chết mặc bây.

Ngọc Ngâm Tuyết cũng không sốt ruột nữa.

Tần Ninh không vội, mình vội làm gì.

Tiếng ầm ầm khủng bố liên tục nổ ra.

Ôn Hiến Chi đang ở cảnh giới nhị biến.

Hắn ta là ngự thú sư, chiến lực cũng không yếu.

Ngự thú sư không phải chỉ dựa vào ngự thú là đủ để sống an yên.

Thực tế hoàn toàn ngược lại.

Làm ngự thú sư muốn khống chế Thú tộc cần phải hiểu biết tập tính sinh sống của Thú tộc, đánh nhau thường xuyên với Thú tộc cũng được mà ở chung cũng thế, đó đều đang chiến đấu.

Trận chiến vẫn tiếp tục nổ ra.

Nhưng mà, nhờ có mấy trăm con nguyên thú tham chiến mà tổn thất của Thanh Viêm Tông lại rất nhỏ.

Không thể không nói, những võ giả có thiên phú đặc biệt như ngự thú sư, trận pháp sư và khôi lỗi sư có tác dụng rất lớn.

Oanh... Bỗng nhiên, một tiếng nổ ran trời bùng nổ.

Tiếng nổ lan xa.

Mọi người đều thấy giữa trung tâm chiến trận bỗng nhiên bùng lên một luồng sát khí khủng khiếp chẳng mấy chốc đã lan ra khắp nơi.

Nhìn qua, chỉ thấy trong phạm vi giao chiến của Dương Thanh Vân và Cố Dương bỗng nhiên có một bóng dáng từ trên trời giáng xuống, nặng nề đáp xuống mặt đất.

Luồng sát khí giáng từ trời xuống kia là một nhát kiếm chém xuống.

Ầm ầm ầm... kiếm khí nổ ra, đánh nát mặt đất, tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên.

"Tộc trưởng!"

"Cố Dương huynh!"

Lúc này đây, sắc mặt không ít người căng thẳng, mặt mũi tái mét.

Đọc truyện chữ Full