Tần Ninh cũng không ép bọn họ.
Ngọc Ngâm Tuyết lập tức nói: “Sau khi trở về, ta sẽ nói lại việc này cho phụ thân”.
“Được”.
Sau đó, Tần Ninh dặn dò Dương Thanh Vân phải đối xử với những người này như thế nào.
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo ngồi ở vị trí của mình, cắm mặt ăn uống, không có một chút hình tượng nào.
Cơm no rượu say xong, bọn họ đều đứng dậy, Tần Ninh dẫn đám người đi thẳng tới nhà họ Hồ, Hồ Tông Nghĩa dẫn bọn họ tới nhà kho của nhà họ Hồ.
Tần Ninh không hề sốt ruột, hắn vẫn đứng đợi ở bên ngoài.
Đám người Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi tiến vào trong nhà kho, bắt đầu khuân vác đồ đạc.
Khoảng nửa ngày trôi qua, tất cả mọi người mới đi ra ngoài.
Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi kích động đến mức mặt đỏ tai hồng, ngược lại, sắc mặt Hồ Tông Nghĩa vô cùng khó coi.
Đây… quả đúng là cướp giật! Không để lại một chút gì cả! Thấy sắc mặt Hồ Tông Nghĩa cực kỳ kém, Cố Dương cũng ngầm hiểu, trong lòng ông ta cũng cảm thấy bất an.
Nhưng mà bây giờ… còn cách nào nữa đâu?
Dưới lưỡi đao sắc bén, bọn họ không thể không khuất phục được.
“Xuất phát đi!”
Tần Ninh không kéo dài thời gian nữa, dẫn theo tất cả mọi người rời khỏi đây, đi tới thành Nam Âm, nơi ở của nhà họ Cố.
“Qua khỏi thành Nam Âm chính là Đông Nam Vực do Phi Tiên Cung quản lý phải không?”
Tần Ninh bỗng nhiên mở miệng.
Cố Dương vội gật đầu: “Đúng, đúng vậy…”
“Nếu đã vậy thì sau khi tới thành Nam Âm, chúng ta sẽ không dừng lại mà tiếp tục đi về phía Phi Tiên Cung ở Đông Nam Vực”.
Nghe thấy vậy, Liễu Tinh Tinh và Nguyên Lục Tiên nhíu mày.
Tần Ninh thật sự dám tới Phi Tiên Cung! Lần này, hai vị cung chủ không hoàn thành nhiệm vụ, nếu Tần Ninh cứ đi đến Phi Tiên Cung như vậy, thì không biết thứ chờ đón hắn sẽ là gì đây! Tốc độ của Thanh Diễm Điêu cực kỳ nhanh, chưa tới nửa ngày là nó đã tới thành Nam Âm rồi.
Lần này, bọn họ trực tiếp tới nhà kho nhà họ Cố, đóng gói tất cả mọi thứ và mang đi.
Sau đó, bọn họ lại xuất phát.
Trên lưng Thanh Diễm Điêu.
Sắc mặt của Cố Dương và Hồ Tông Nghĩa giống nhau như đúc, bọn họ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Của cải bị dọn sạch, bọn họ khó có thể chấp nhận được.
Thanh Diễm Điêu vẫn tiếp tục bay về phía đông, bay qua từng tòa thành, núi cao, sông dài, cuối cùng bay tới một dãy núi kéo dài cả ngàn dặm.
“Đây là Phi Tiên Cung sao?”