"Ta đã dặn dò kẻ dưới từ trước rồi đại ca".
Lúc này, Tần Ninh khiêm nhường nói: "Không cần đâu, được gặp lại Trung Thiên sư huynh và Trung Nghiệp là ta đã mừng lắm rồi".
"Thế sao được".
Đạo Trung Thiên lại nói thẳng: "Mặc dù ta và ngươi là sư huynh đệ nhưng còn hơn huynh đệ ruột thịt, ai dám bất kính với ngươi, ta thề sẽ không bỏ qua cho hắn".
Trong lúc nói chuyện, đoàn người đi tới trước một đại điện.
"Thần đệ, ngươi còn nhớ nơi này không?"
Đạo Trung Thiên nhìn về đại điện tráng lệ ở đằng trước, mở miệng nói.
"Nhớ chứ, Thượng Môn Điện!"
Trên mặt Tần Ninh lộ vẻ hoài niệm, cười nói: "Năm đó, ngươi, ta, Trung Nghiệp, ba người chúng ta thường xuyên ở đây nghe Vô Hữu sư phụ răn dạy".
"Ha ha ha ha...", Đạo Trung Thiên phá lên cười, nói: "Đúng vậy, thoáng cái đã một hai vạn năm trôi qua rồi, ngươi chuyển thế trở về mà lại không tới tìm ta, không xem ta là sư huynh à?"
"Không phải giờ ta đã tới rồi sao?"
Tần Ninh mỉm cười đáp: "Hơn nữa, còn kéo cả gia đình tới đây luôn này".
Tần Ninh bắt đầu giới thiệu ba vị phu nhân và bảy vị đệ tử của mình, sau đó cười nói: "Trung Thiên sư huynh, mấy đứa học trò này của ta đều là hạt giống tốt đấy, có điều những năm gần đây, ta bị mắc kẹt trong A Tị Địa Ngục nên đã lơ là việc dạy dỗ chúng nó. Lần này, ta tới Thượng Môn Đạo của ngươi để hỏi xin mấy thứ tốt ấy mà".
Đạo Trung Nghiệp kích động dẫn Tần Ninh vào đại điện.
Vừa vào trong điện, bọn họ nhìn thấy cả một tòa đại điện vô cùng rộng rãi, bốn phía có những cây cột ngọc màu trắng trụ cho đại điện, ở giữa có một cái bàn.
Chiếc bàn kia không hề đơn giản, toàn thân được chế tạo từ Ngự Linh Nguyệt Thạch danh tiếng lẫy lừng, nếu ngồi vào chiếc bàn này thường xuyên sẽ được sức mạnh dịu dàng như ngọc bên trong Ngự Linh Nguyệt Thạch này rót vào thân thể, giúp cho thân thể được bồi bổ đáng kể.
Cái ghế thì được chế tạo từ Huyết Nguyên Nguyệt Thạch, ngồi trên đó sẽ giúp người ta phấn chấn tinh thần, tự động thay đổi nhiệt độ nóng lạnh.
Đây mới chỉ là bàn ghế, những thứ khác mỗi một món đều là chí bảo hết sức trân quý và hiếm có.
Đạo Trung Nghiệp kéo Tần Ninh đi tới giữa bàn ngồi xuống, rồi ông ta nhìn mấy người còn lại, cười nói: "Ngồi xuống hết đi, đừng khách sáo, đừng khách sáo... Đã vào Thượng Môn Đạo thì cứ tự nhiên như ở nhà mình. Năm đó, Tần Ninh và ta cùng nhau xông pha sào huyệt của thú, cùng nhau trải qua nơi nguy hiểm vô tận, bọn ta từng vào sinh ra tử với nhau nên rất thân thiết. Các ngươi ở trong Thượng Môn Đạo cứ thoải mái nhé".
Mấy người đồng loạt ngồi xuống.
Đạo Trung Nghiệp cười một tiếng, vỗ tay.
Ngay lập tức, từng nữ tử xinh đẹp mang những món ăn ngon, rực rỡ muôn màu lên, đặt trên bàn.