Cái gì gọi là thể hiện trước mặt người khác! Làm sao hắn ta có thể thể hiện trước mặt người khác đây! Hành động này của sư phụ đơn giản là thần! Sau này, đan sư trong Trung Tam Thiên nhắc tới sư phụ, không phải cũng đều gọi một câu: cha Tần Ninh sao?
Đây quả thực là truyền kỳ! "Ta muốn trở thành Đan Đế, ta muốn trở thành Đan Tiên!"
Trần Nhất Mặc nắm chặt hai quả đấm, khí phách nói.
Thượng Môn Đạo, trên đỉnh một ngọn núi, mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư thấy một màn này, cũng đều nhìn nhau cười.
"Chiêu này của sư phụ đúng là lợi hại, chắc đã khiến Nhất Mặc chịu đả kích rất lớn".
Dương Thanh Vân cười ha hả nói.
Nghe thấy vậy, Ôn Hiến Chi lại nói: "Gần đây tên nhóc này luôn vểnh mũi lên trời, mở mồm ra lại nói Mặc Hoàng ta như thế nào như thế nào... Sư phụ đả kích hắn ta ngược lại là rất tốt".
"Nhị sư đệ, đừng nói hắn ta nữa, bây giờ thuật ngự thú của ngươi đã tăng lên như thế nào rồi?"
Dương Thanh Vân cười nói: "Chắc hẳn người kế tiếp sư phụ muốn chèn ép chính là ngươi".
"Không có đâu".
Ôn Hiến Chi cười hì hì nói: "Ta và Phệ Thiên Giảo thân thiết như người một nhà, ở trong phương diện ngự thú này, Ôn Hiến Chi ta là thiên tài, thiên tài tuyệt thế đó".
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo nghe vậy thì cười ha ha một tiếng.
Mà đúng lúc này, mấy người đều nhận được truyền âm.
"Đến Thượng Môn Điện gặp ta".
Ngay sau đó, mấy người nhìn nhau, lập tức rời đi.
Thượng Môn Đạo.
Thượng Môn Điện.
Nơi này bây giờ là chỗ ở của riêng Tần Ninh.
Hắn đứng chắp tay trước bậc thang ngoài điện, bên cạnh là ba vị giai nhân đều có vẻ đẹp, đặc sắc riêng, ăn mặc lộng lẫy đứng ở nơi đó càng làm cho đại điện có thêm mấy phần tươi sáng.
Dưới bậc thang.
Sáu người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư đứng yên.
"Khoảng thời gian này ở Thượng Môn Đạo tu luyện, các ngươi đã tăng lên nhiều, ta cũng nhìn thấy".
Nghe thấy vậy, mấy vị đệ tử rối rít gật đầu, Diệp Nam Hiên thì xùy một tiếng.
Sư phụ thấy cái gì! Sư phụ chỉ lo chơi thôi!
"Diệp Nam Hiên, ngươi có ý kiến gì à?"
Thấy Tần Ninh đưa mắt nhìn, Diệp Nam Hiên run rẩy cười một tiếng nói: "Sư phụ nói đúng".
Tần Ninh cũng không biết Diệp Nam Hiên đang suy nghĩ gì, tiếp tục nói: "Hôm nay hãy chuẩn bị lên đường, trở về Vô Tương Thiên".
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt của mấy vị đệ tử lập tức biến đổi.
Diệp Nam Hiên liền nói ngay: "Sư phụ định tấn công Vô Tương Phật Tự?"