"Sư...tôn...", nữ tử lại lên tiếng, giọng nàng thật sự khiến người ta tê rần đến tận xương tủy, khiến không ít người đang có mặt tại đây như muốn tan chảy cả cõi lòng.
Có thể nói tận cùng của đơn thuần chính là quyến rũ, mà tận cùng của quyến rũ chính là ngây thơ. Ngũ quan của nữ tử trước mắt mang đến cho người ta cảm giác vừa đơn thuần lại quyến rũ, khá là phức tạp.
Lúc này Thần Tinh Dịch nào còn tâm trạng gì để quan tâm đến chủ trì Tương Viễn nữa.
Hắn ta bay vụt tới, đi lên lưng Cửu Anh rồi che một tay trước miệng, hắng giọng, hỏi: "Sư tỷ Khúc Phỉ Yên đúng không?
Chào ngươi, ta là Thần Tinh Dịch, đệ tử ở kiếp thứ tám của sư tôn".
"Hai chúng ta xem như hai lứa gần nhất rồi đấy, sư tỷ thấy có đúng không?"
Nét mặt Thần Tinh Dịch đầy nghiêm túc, còn nở nụ cười tự cho là tuấn mỹ tuyệt đối sẽ làm cả thế nhân trầm trồ, không ngừng sấn tới chỗ nữ tử kia, cười hỏi: "Sư tỷ có thể cho sư đệ một cái ôm thật nồng thắm không ạ?"
“Ta đã nghe sư tôn kể về ngươi mấy lần, ta cực kỳ cực kỳ thích sư tỷ”.
Nói rồi, Thần Tinh Dịch đi tới trước người nữ tử dang hai tay ra, chuẩn bị nhào tới.
"Ngươi?"
Đột nhiên, nữ tử nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sang. Cái liếc ấy làm cho Thần Tinh Dịch cảm thấy mùa xuân của mình đã tới rồi.
"Biến!"
Một giọng nói hờ hững vang lên.
Thần Tinh Dịch giật cả mình.
Gì cơ?
Biến á?
Sao lại lạnh lùng thế kia?
"Sư tỷ, ta là sư đệ yêu quý của ngươi mà!"
Thần Tinh Dịch vẫn mặt dày sấn tới.
"Biến ngay!"
Dứt lời, Khúc Phỉ Yên chìa bàn tay ngọc ngà ra, khẽ hé đôi môi đỏ mọng. Một khắc sau, Thần Tinh Dịch đứng yên ở đó, không dám động đậy chút nào.
Bởi xung quanh hắn ta là một loạt những thanh trường kiếm, trường thương, lưỡi đao gần như bao vây cả người hắn ta, trông hắn ta chẳng khác gì con nhím.
Hơn nữa, khí tức hùng hậu ẩn chứa trong thần binh kia... đều là thiên nguyên khí Vương cấp! Một thanh thiên nguyên khí Vương cấp đủ để cường giả cảnh giới bát biến, cửu biến xâu xé nhau, tranh giành nhau rồi.
Mà lúc này, cả mấy chục thanh đều đang bao vây Thần Tinh Dịch.
Vị sư tỷ này… thật là tàn nhẫn.
Giờ phút này, Khúc Phỉ Yên tựa vào lưng Tần Ninh một cách thân mật, bồi hồi nói: "Sư tôn... người ta nhớ người lắm...", nghe thấy câu này, con tim Thần Tinh Dịch như muốn tan chảy.
Câu này mà dành cho hắn ta thì tốt biết mấy.