Khúc Phỉ Yên giễu cợt nói: "Nữ tử trên Cửu Thiên có đến hàng ngàn ngàn vạn thì tên khốn kiếp Thần Tinh Dịch đã ăn nằm một nửa, câu này nói ngươi đúng không?"
Thần Tinh Dịch lại tỏ ra hãnh diện: "Không sai, chính là tại hạ".
"Đúng là quá vô sỉ mà!"
Khúc Phỉ Yên hừ một tiếng.
Thần Tinh Dịch không thèm để ý.
Cái này gọi là bản lĩnh! Lúc này Tần Ninh cũng không thèm ngó ngàng gì tới Thần Tinh Dịch. Trên thực tế, những người có thể chất đặc biệt như Vân Sương Nhi, Thần Tinh Dịch tốt nhất là không nên tác động từ bên ngoài để gia tăng lực lượng. Bản thân bọn họ vốn đã có thể chất đặc thù nên thăng cấp bằng chính sức mình sẽ mang lại hiệu quả lớn nhất.
Tần Ninh đưa mắt nhìn về một bên khác.
Ở nơi đó, mấy người nhà họ Hứa đang chờ, đứng trên một con phi cầm chứ không đi tới.
Bóng dáng Tần Ninh chợt lóe, tiến về phía con phi cầm kia, bóng dáng đáp lên lưng phi cầm.
"Ca ca!"
Hứa Huyền Diệp đi về phía trước, cười hí hửng nói: "Những năm qua, nhà họ Hứa chúng ta ở Xích Tiêu Thiên cũng có chút bản lĩnh đấy nhé".
"Huynh xem, thấy được không, không làm huynh mất thể diện chứ?"
"Được đấy".
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía hai người đang đứng sau lưng Hứa Huyền Diệp.
Hứa Vân Đỉnh! Cổ Ôn Uyển! Giờ phút này, Tần Ninh tiến lên nhìn hai ông bà.
Hứa Vân Đỉnh đứng ở đó chà xát tay, không biết nên nói gì, ông ấy chỉ nhìn Tần Ninh cười ngây ngốc.
Chỉ có Cổ Ôn Uyển là tiến lên vỗ vào sau đầu Hứa Vân Đỉnh cái bốp, cười mắng: "Không biết gọi người ta hả?"
Hứa Vân Đỉnh tức thì sửng sốt, cười hí hửng nói: "Biết chứ biết chứ, ta gọi mà, ta gọi mà…", chỉ là không lâu sau, Hứa Vân Đỉnh lại ngẩn người hỏi: "Không đúng, phải là tiểu tử này gọi ta mới đúng chứ?"
Tần Ninh nhìn dáng vẻ của hai người, bật cười.
Tính cách của Hứa Vân Đỉnh hàm hậu còn Cổ Ôn Uyển thì rất có phong thái của cánh mày liễu, năm xưa gia đình bốn người này đều nghe lời Cổ Ôn Uyển răm rắp.
"Cha!"
"Mẹ!"
Lúc này, Tần Ninh vén vạt áo phía trước lên rồi nhanh chóng quỳ xuống trước mặt hai người.