TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 8397 ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ THÍCH TỶ TA SAO?

Lúc này, Thạch Cảm Đương dè đặt đi tới trước người Tần Ninh, bò sấp xuống đất khóc lóc kể lể nói: "Sư phụ, sư phụ, đồ nhi nhớ người chết mất!"

Tần Ninh cười một tiếng, ngoắc ngoắc tay.

Thạch Cảm Đương lại leo lên trên lưng Vân Thượng lần nữa, tuy trong lòng con Bắc Tuyết Vân Bằng này không thích, nhưng bởi vì là Tần Ninh cho Thạch Cảm Đương đi lên, cho nên nó cũng không nói cái gì.

Thạch Cảm Đương ôm lấy đùi Tần Ninh khóc lóc kể lể việc mình bị nhốt mấy ngàn năm, lại khóc kể ngay cả cảnh tượng ở Trung Tam Thiên mình cũng chưa được nhìn thấy, đây chính là lần đầu tiên đi đến.

Trong lời nói toàn ám chỉ Chiêm Tuyền Vũ.

"Tuyền Vũ, là ngươi nhốt Thạch Đầu sao?"

Tần Ninh nhìn về phía Chiêm Tuyền Vũ đứng phía xa, vẫy vẫy tay.

Cô ta tiến lên nhìn Tần Ninh, vẻ mặt bồn chồn.

Không ngờ Thạch Cảm Đương lại đúng là không bốc phét, sao cô ta có thể nghĩ đến Tần Ninh sẽ là Phong Không Chí Thánh Ngụy Vô Song chuyển thế trở về chứ.

Chẳng qua là chỉ trong chớp mắt, Chiêm Tuyền Vũ đã đi tới trước người Tần Ninh, nhưng lại thân mật ôm lấy cánh tay hắn, cười đến mức hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, nói: "Tỷ phu, ta sai rồi!"

Phụt! Nghe nói như vậy, Thạch Cảm Đương suýt nữa ngã lộn cổ xuống đất, hai tay đang ôm đùi Tần Ninh cũng suýt nữa nứt ra.

Đám người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi thì trợn mắt há hốc mồm.

"Tỷ phu...”, Chiêm Tuyền Vũ lại nói thẳng: "Ngươi không biết hơn ba mươi vạn năm qua, tỷ của ta đã sống như thế nào đâu, cả ngày lẫn đêm đều nhớ đến tỷ phu, còn có Ngụy thúc thúc và dì Lý, ngày nào cũng bảo tỷ ta tìm một người chồng tốt, nhưng tỷ ta lại chỉ nghĩ đến tỷ phu thôi”.

Nghe nói như vậy, Thạch Cảm Đương trực tiếp nứt ra.

Đậu má! Ta là đệ tử! Vậy mà người ta đã thành em dâu rồi! Như vậy còn trả thù kiểu gì nữa?

Tần Ninh cau mày lại nói: "Không được nói bậy”.

"Ta đâu có nói bậy”.

Chiêm Tuyền Vũ hừ nói: "Trước kia, không phải ngày nào Vô Song ca cũng đi theo tỷ ta sao?

Đó không phải là thích tỷ ta sao?

Chẳng qua là ngại vì tình cảm sư đồ nên các ngươi mới lựa chọn không nói thẳng ra thôi”.

Nghe thấy vậy, Thạch Cảm Đương đột nhiên ngẩng đầu, hiên ngang nói: "Sư phụ, con cảm thấy Tuyền Vũ tỷ nhốt con mấy ngàn năm, trên thực tế cũng là để rèn luyện tính cách đệ tử, đệ tử xưa nay thích tùy tiện, bị nhốt lại tu luyện ở trong Bắc Tuyết Thiên, bây giờ cũng đã là cảnh giới nhất biến rồi, mặc dù chênh lệch cực lớn với mấy vị sư huynh sư tỷ khác, nhưng đệ tử vẫn luôn cố gắng!"

Thạch Cảm Đương nhấn mạnh vào chữ chênh lệch rất lớn!

"Đệ tử vốn cũng không có thiên phú như những sư huynh sư tỷ khác, tự biết chỉ có cố gắng mới có thể đuổi kịp bọn họ, đuổi kịp bước chân của sư phụ”.

Thạch Cảm Đương nắm chặt hai quả đấm nói: "Đệ tử đột nhiên cảm thấy Tuyền Vũ tỷ cũng là muốn tốt cho đệ tử”.

Thạch Cảm Đương cảm thấy Chiêm Tuyền Vũ đã gọi cả tiếng tỷ phu rồi, nếu hắn ta cứ cố chấp tranh cãi, sau này ai bị thiệt còn chưa biết đâu.

Bảo sư phụ trừng trị Chiêm Tuyền Vũ là điều không khả quan lắm.

Nhưng mà mình không thể mất công chịu khổ như thế được! Ít nhất cũng phải đòi lại cái gì đó.

Đọc truyện chữ Full