Hơn mười con Bắc Tuyết Vân Bằng dần đi vào Thương Vân Thiên, hướng về Thượng Môn Đạo mà đi.
Khi hơn mười con Bắc Tuyết Vân Bằng xuất hiện ngoài Thượng Môn Đạo, cả Thượng Môn Đạo, sơn môn trải dài mấy trăm dặm, tất cả các trận pháp phòng ngự, sát trận đều được khởi động, chúng tỏa ra ánh sáng rực rỡ tựa như bát ngọc úp ngược, bao phủ toàn bộ Thượng Môn Đạo.
Hơn mười con Bắc Tuyết Vân Bằng dừng chân ở ngoài Thượng Môn Đạo không đi nữa.
Tần Ninh vẫn ở trên đỉnh đầu Vân Thượng, nhìn về phía trước.
Đám người Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên đều đứng dậy, mười mấy người nhìn thấy Thượng Môn Đạo to lớn mà không thốt nên lời.
"Dám dùng trận pháp để ngăn cản chúng ta!"
Chiêm Ngưng Tuyết nói ngay: "Sư phụ, để đệ tử đi phá trận".
Vừa dứt lời, Chiêm Ngưng Tuyết bay lên đứng giữa không trung.
"Đạo Trung Thiên, mau ra chịu chết đi!"
Tiếng quát nhẹ nhàng nhưng vang tận trời.
Ngay sau đó, bàn tay tinh tế của Chiêm Ngưng Tuyết đưa ra, từng đường trận văn tụ tập quanh đầu ngón tay, rồi hóa thành hàng ngàn hàng vạn đường trận văn, sau đó, lao thẳng xuống phía dưới.
Và rồi, mọi người nhìn thấy đủ loại trận pháp kinh khủng trông như bát ngọc úp nước kia sau khi chạm vào trận văn của Chiêm Ngưng Tuyết, nó giống như băng tuyết gặp phải nắng gắt, dần dần tan ra rồi biến mất không thấy gì.
Thượng Môn Đạo to lớn dần hiện ra trước mặt mười mấy người.
Tại Thượng Môn Đạo, ngoài đại điện Thượng Môn, trên võ đại tụ tập ngàn vạn người.
Vài người trong đó đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
Trong đó có hai người đặc biệt nhất.
"Đạo Trung Thiên".
"Đạo Trung Nghiệp!"
Tần Ninh quát một tiếng, nói: "Đi ra nhận lấy cái chết".
Ngay sau đó, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi và Diệp Viên Viên đều lao ra.
Lúc này, trong Thượng Môn Đạo có rất nhiều cường giả Biến Cảnh, bọn họ đều tham chiến, hai bên giương cung bạt kiếm, như hổ rình mồi.
Đạo Trung Thiên quát: "Tần Ninh, ta không ngờ là ngươi lòng dạ muôn thú như vậy!"
"Ta lòng dạ muôn thú sao?"
Tần Ninh cười nói: "Đạo Trung Thiên, ta hỏi ngươi, sư phụ Vô Hữu chết như thế nào?"
Đạo Trung Thiên hừ nói: "Giống như ngươi vậy, không biết điều, ngang bướng ngỗ ngược nên bị ta giết!"
Rầm... Đạo Trung Thiên vừa nói xong, sát khí trong Tần Ninh bùng lên.
"Làm sao?
Tức giận hả?"
Đạo Trung Thiên cười nhạo nói: "Tần Ninh, ngươi với Đạo Vô Hữu và Tiên Thái Nhất hệt một dạng, đều không biết điều, thế nên mới chỉ có thể nhận lấy cái chết".
Nghe vậy, sát khí trong Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết cũng bùng nổ.
Tần Ninh bỗng nhiên bật cười.
"Ngươi cười cái gì?"
Đạo Trung Thiên hờ hững nói.