Chiêm Ngưng Tuyết vội vàng đuổi theo, nói: "Không gian hỗn loạn ở ngọn núi này rất khủng khiếp, Liệt Đạo Biến cửu biến tiến vào đây cũng phải gian nan ứng phó".
Chiêm Ngưng Tuyết nói xong bèn thay Tần Ninh mở đường.
Tần Ninh đi sâu vào trong núi, xuyên qua một ngọn núi tuyết, đi mãi tới một khe núi.
Tần Ninh đáp người xuống, bàn chân đạp xuống đất, tuyết bay mịt mù.
Trên mặt đất bị tuyết trắng bao phủ xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Chiêm Ngưng Tuyết thấy cảnh đó, ngơ ngẩn nói: "Đây là dấu vết sau khi thi triển Tứ Linh Cố Nguyên trận...", Tần Ninh gật đầu, nói tiếp: "Xem ra phụ thân đã đến đây".
"Đưa Trận tích cho ta!"
"Vâng!"
Chiêm Ngưng Tuyết kết ấn, phù ấn ngưng tụ lại, không gian như bị bong ra, ngay sau đó, một cây thước màu đen, rộng khoảng ba đốt ngón tay, dài tầm hai thước xuất hiện trong tay Chiêm Ngưng Tuyết.
Tần Ninh cầm lấy cây thước màu đen kia.
Đó chính là Trận tích ghi chép lại tâm huyết cả đời của Phong Không Chí Thánh tiếng tăm lừng lẫy lưu lại.
Nó không phải là một quyển sách như thể thư, mà là một cây gậy gỗ, cuốn sách Vạn Khí cũng không phải là tập tranh ảnh gì mà là một tờ giấy màu vàng, và Trận tích cũng không phải là sách cổ gì mà chỉ là một cây thước.
Cây thước màu đen này không phải làm từ gỗ mà là ngọc thạch.
Năm xưa, Tần Ninh tìm được khối ngọc thạch ấy ở dưới lòng đất Bắc Tuyết Thiên, có tên là Bổ Thiên Ngọc.
Bổ Thiên Ngọc vốn không tồn tại trong Trung Tam Thiên, dẫu có là ở Thượng Tam Thiên thì nó cũng thuộc về vật phẩm bất phàm nào đó.
Miếng ngọc này không chỉ rắn chắc, mà còn ẩn chứa linh tính cực kỳ mạnh mẽ, quan trọng là trong nó còn chứa cả tiên khí! Tần Ninh nhận lấy Trận tích, nói: "Hiện tại đã đã đem Cửu Nguyên Đan Điển công khai với đời rồi, tương lai sẽ dần công bố cuốn sách Vạn Khí, Trận tích và Thể thư cho người sau học tập".
Chiêm Ngưng Tuyết nghe vậy bèn gật đầu.
Thật ra, năm đó Tần Ninh viết Cửu Nguyên Đan Điển, cuốn sách Vạn Khí, Trận tích và Thể Thư để thu thập những ảo diệu về thuật luyện đan, thuật luyện khí, thuật trận pháp và thuật luyện thể của Trung Tam Thiên, rồi tập hợp chúng thành một, khiến cho võ đạo của Trung Tam Thiên ngày càng hưng thịnh! Lúc này, Tần Ninh cầm thước Trận tích trong tay, lòng bàn tay xuất hiện ngập trận văn, trong đó có chút liên quan tới Trận tích.
"Giải tán!"
Vừa dứt lời, cây thước kia ngay tức khắc hóa thành từng trang giấy màu đen mỏng như cánh ve, trên mỗi một trang giấy đều khắc chi chít chữ nhỏ li ti.
Khi trang giấy bay ra, chữ nhỏ phóng to, quan sát thật kỹ, nó đều là những giảng giải ảo diệu đến cùng cực về trận pháp.
Mỗi một tờ giấy đen đều có linh tính, chúng bay ra khắp bốn phương tám hướng, ra cả ngàn dặm.
Lúc này, Tần Ninh mới cẩn thận cảm nhận, trong đầu chia thành hàng ngàn hàng vạn sợi suy nghĩ.
Từng tờ giấy đi xuyên qua thời không giữa cánh đồng tuyết hỗn loạn.
Mãi đến một nén nhang sau đó, sắc mặt Tần Ninh bỗng trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.
"Sư phụ".
Chiêm Ngưng Tuyết rất lo lắng thốt lên.
Tần Ninh nhìn xa xăm, rồi nói: "Ở bên kia ta thấy bóng dáng của phụ thân, người đang ở trong một thiên cung khổng lồ".