"Sư phụ, người sao rồi?"
Khúc Phỉ Yên tiến lên đỡ Tần Ninh, ân cần nói.
Tạ Thanh nhìn Khúc Phỉ Yên, vẻ mặt có mấy phần hòa ái, cười tủm tỉm nói: "Yên tâm đi tiểu nha đầu, sư phụ ngươi không sao”.
"Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?
Bao nhiêu tuổi rồi?
Đã có hôn ước chưa?"
Tần Ninh cạn lời, nhìn Tạ Thanh, không nhịn được nói: "Cha, đây là đồ đệ của con”.
Khúc Phỉ Yên lại nói thẳng: "Bây giờ ta là đệ tử của sư phụ, sau này sẽ là phu nhân của sư phụ”.
Tạ Thanh ho khan một cái, tiếp tục nói: “Ừm, ta chỉ muốn hỏi một chút thôi, đứa con nuôi này của ta rất tốt, ngươi làm vợ hắn cũng được”.
"Thật sao?"
Khúc Phỉ Yên vô cùng mừng rỡ.
"Đương nhiên!"
"Cám ơn sư công!"
Sư công?
?
?
Tần Ninh nhìn về phía mọi người, nói: "Bây giờ ta đã không sao rồi, nhưng toàn bộ Trung Tam Thiên đang vô cùng hỗn loạn, cần các ngươi xử lý, đi trước đi!"
Biết Tần Ninh và Tạ Thanh có lời muốn nói, mọi người cũng dần dần tản đi.
Tần Ninh được Khúc Phỉ Yên đỡ ngồi dưới đất.
Vì để cho Tần Ninh thoải mái hơn một ít, Khúc Phỉ Yên còn để hắn ngồi dựa vào ngực mình.
Thạch Cảm Đương cũng ngồi quỳ xuống ở một bên.
Tạ Thanh thì đang tùy tiện tựa vào bên cạnh một tảng đá xanh trên mặt đất hỗn loạn, đánh giá ba người.
Đám người còn lại thì lần lượt rời đi, bắt đầu sắp xếp những chuyện khác.
Tạ Thanh không nhịn được nhìn về phía Thạch Cảm Đương, nói: "Đây cũng là đồ đệ của con?"
“Vâng...”, Tạ Thanh lẩm bẩm: "Vậy mà con cũng nhận?"
Thạch Cảm Đương ngồi một bên nghe thấy thế thì ngẩn ngơ.
Những lời này chắc chắn là hàng vạn chuôi đao kiếm đâm vào tim, đâm vào gáy.
"Cha...”, Tần Ninh cạn lời.
Tạ Thanh nói: "Ặc, ha ha ha... Thiên phú đúng là quá kém, nhưng có thể tới bước này thì chắc chắn trên người hắn có những thứ khác mà ta không thấy được, nhóc con phải cố gắng lên, đi theo Tiểu Ninh Tử tu luyện thật tốt”.