Cây non chóng mặt nhìn nữ tử đang đỡ mình trong lòng bàn tay, lập tức khách sáo chào hỏi: "Tử Huyên tiểu thư, lâu rồi không gặp".
Nữ tử trước mắt chính là người con thứ bảy của Vô Thượng Thần Đế tiếng tăm lừng lẫy - Mục Tử Huyên.
Có thể nói tại Thương Mang Vân Giới này, thân phận của Mục Tử Huyên là một công chúa thực thụ.
Từ nhỏ, Mục Tử Huyên rất được Diệp Vũ Thi - mẹ của Vô Thượng Thần Đế yêu thương.
Trong chín người con của Vô Thượng Thần Đế, Mục Tử Huyên được chiều chuộng và yêu quý hơn cả.
Cây non nhanh chóng báo tin: "Ta bắt gặp Tần tiểu gia. Lần trước Tần đại nhân bảo nếu gặp lại Tần tiểu gia thì phải báo cho bà ấy ngay!"
"Đại ca hả?"
Nghe thấy câu này, vẻ hoạt bát tuyệt đẹp của nữ tử càng thêm sống động, nàng ấy cười: "Huynh ấy ở đâu?
Đại ca kết thúc quá trình lịch kiếp rồi sao?
Đã gần mười vạn năm trôi qua, đúng là đã đến lúc đại ca nên về rồi!"
Cây non nói tiếp: "Đại thiếu gia đang ở Trung Tam Thiên đó!"
"Trung Tam Thiên?"
Mục Tử Huyên ngẩn người, trong đôi mắt to tròn ngập tràn vẻ ngạc nhiên xen lẫn ngờ vực: "Tại sao lại ở Trung Tam Thiên?"
Đúng lúc này, một giọng nói thanh tao mà trong trẻo, lạnh lùng từ tốn truyền ra từ trong cung điện như trung tâm của thiên địa ở đằng trước: "Tử Huyên, dẫn ông ấy vào đây rồi nói".
"Dạ, thưa mẹ hai".
Mục Tử Huyên nâng cây non đi thẳng vào trong điện, không hề gặp trở ngại gì.
Nàng ấy vào đại điện, hết rẽ trái lại rẽ phải, cuối cùng đi tới trước một tòa lầu các.
Mục Tử Huyên đi vào lầu các, lên tầng hai rồi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Tại đó là một thác nước ngân hà như tranh vẽ, đẹp đến mức khiến người ngắm nhìn gần như quên thở.
"Phong cảnh ở chỗ mẹ hai vẫn đẹp như vậy".
Mục Tử Huyên đặt cây con xuống rồi lại gần cửa sổ, thân mật ôm lấy nữ tử y phục trắng đang đứng bên cửa sổ và đưa lưng về phía mình.
"Mẹ hai, mẹ có nhớ con không?"
Mục Tử Huyên cười tươi rói, hỏi.
"Nhớ con thì con có tới gặp ta không?"
Nữ tử váy trắng trước cửa sổ chậm rãi xoay người lại, mỉm cười hỏi.
Nữ tử mặc một bộ váy trắng làm tôn lên dáng người cao ráo mà yểu điệu của bà, mái tóc dài xõa ra tự nhiên, ba ngàn tóc xanh suôn mượt như suối.
Làn da nữ tử như sương như tuyết, khuôn mặt thì càng khuynh nước khuynh thành.
Trên thế gian có người giai nhân, đẹp tuyệt trần nhưng vẫn còn đơn độc! Ngoảnh lại một lần thì làm nghiêng thành, ngoảnh lại hai lần thì làm nghiêng nước.
Tựu trung lại là vậy.