Thế này thì... khủng khiếp quá.
Lọ mọ bò dậy, thấy nữ tử váy trắng định giơ tay lên đánh tiếp, Tần Ninh vội vàng gào lên: "Sao hai người không khuyên bà ấy lại thế hả?"
"Mẹ hai, đừng đánh nữa mà...", bấy giờ nữ tử váy xanh mới nói: "Thôi nào, lâu lắm mới gặp đại ca...", Tần Ninh nhìn gương mặt lạnh như tiền của nữ tử váy trắng trước mắt, chỉ biết cười xởi lởi chứ không dám nói gì.
Mẹ ác quá!
"Biết lỗi chưa?"
Thật lâu sau, nữ tử váy trắng hờ hững hỏi.
"Mẹ..."
"Ta hỏi con, con đã biết sai chưa?"
"Con biết sai rồi..."
"Sai ở đâu?"
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả?"
Giờ thì Tần Ninh đực mặt ra.
Con nào biết con sai ở đâu đâu chứ!
Tần Ninh vội vàng giải thích: "Mẹ à, con cũng đâu ngờ sẽ có bất trắc xảy ra, làm chậm trễ nhiều năm như vậy đâu, nhưng đối với người đó chỉ là một cái chớp mắt thôi mà..."
"Ta nói cái này à?"
Đến lúc này, cuối cùng ba người Khúc Phỉ Yên cũng bừng tỉnh.
Rối rắm cả buổi, hóa ra người hành hung sư tôn là... mẹ ruột của sư tôn?
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Tạ Y Tuyền ở bên cạnh với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
Tạ Y Tuyền lườm Tần Ninh một cách cáu kỉnh rồi tiến lên kéo tay Tần Ninh, nhìn Tần Mộng Dao, can ngăn: "Mẹ à, khó khăn lắm mới có một lần gặp nhau, đừng đánh huynh ấy nữa mà...", Tần Mộng Dao hừ lạnh, đi sang bên cạnh rồi vung tay lên, một cái ghế được tạo ra từ lông vũ hiện ra trước mặt, bà ngồi vào đó.
Giờ phút này, Tần Mộng Dao cao cao tại thượng chẳng khác gì một vị nữ hoàng.
Tần Ninh đi tới trước mặt Tần Mộng Dao rồi quỳ xuống đàng hoàng.
Tần Mộng Dao nghiêng người về phía trước, chìa bàn tay ngọc ngà ra nắm lấy cằm Tần Ninh, lạnh lùng mắng: "Cái bản mặt quỷ tha ma bắt gì thế này!"
Tần Ninh bật cười: "Mẹ à, mặt này của con vẫn đẹp trai lắm mà...", Tần Mộng Dao đanh mặt lại, Tần Ninh ngay lập tức không dám ho he gì nữa.
Ba người Khúc Phỉ Yên, Thạch Cảm Đương và Chiêm Viễn ở đằng sau cũng chỉ biết theo dõi tình hình, không nói không rằng.
Vì bọn họ không dám! Khí thế của Tần Mộng Dao quá mạnh! Không lâu sau, Tần Mộng Dao nhìn lướt qua ba người.
"Ngươi là phu nhân của Tần Ninh à?"
Tần Mộng Dao thẳng thừng hỏi.
Khúc Phỉ Yên tiến lên, cúi người trả lời: "Ta là Khúc Phỉ Yên, đệ tử của sư tôn ạ".
Nét mặt của Tần Mộng Dao dịu lại thấy rõ.