Lúc này, Hoa Tự Tại mặc cẩm bào trông khá ôn hòa hừ lạnh một tiếng, nói: "Còn ai ngoài Huyền tộc nữa? Hơn mười vị Chân Tiên, trên đại lục Thiên Huyền, chỉ có Huyền tộc là mạnh tay được như vậy thôi!"
"Nguyệt Dung, ta đoán con cũng biết về chuyện đám hỏi với một nhánh của Hoa Cái Thánh Địa rồi".
Hoa Tự Tại nhìn về phía con gái lớn của mình, nói: "Ít ngày nữa, lễ thành hôn của con và Hoa Vân Phi sẽ diễn ra tại thành Bách Hoa này. Đến lúc đó, Hoa Vân Phi sẽ đưa con về Hoa Cái Thánh Địa. Muội muội con cũng được đại nhân Hoa Đông Thăng gật đầu đồng ý, có thể trở thành đệ tử của Hoa Cái Thánh Địa rồi".
Nghe thấy câu này, lòng Hoa Nguyệt Dung lạnh ngắt.
"Cha à, con không đồng ý!"
Hoa Nguyệt Dung lập tức phản đối.
Sắc mặt của ba người Hoa Tự Tại, Hoa Tự Ngữ và Hoa Bách Xuyên đều thay đổi.
Hoa Bách Xuyên bước ra, nhanh chóng chất vấn: "Nguyệt Dung, con có biết Thái Nguyên đã tốn bao nhiêu công sức mới giúp chuyện này thành công không?"
"Con có biết hiện giờ vị thế của nhà họ Hoa chúng ta ở đại lục Thiên Huyền đang bị lung lay cỡ nào không?"
"Huyền tộc liên tục đàn áp, nếu nhà họ Hoa chúng ta không tìm được chủng tộc thì khả năng cao sẽ bị Huyền tộc nuốt chửng đấy!"
Hoa Bách Xuyên nói những lời thấm thía: "Lần này, Thái Nguyên đã mượn thân phận đệ tử Hoa Cái Thánh Địa của nó để tiếp cận Hoa Vân Phi, nhờ đó dẫn mối đến Hoa Đông Thăng và Hoa Ưng đấy".
"Một khi muội muội con tiến vào Hoa Cái Thánh Địa, con cũng gả cho Hoa Vân Phi thì trong tương lai, chúng ta sẽ đều lấy làm hãnh diện vì các con, nhà họ Hoa ta cũng có thể yên ổn sống qua ngày ở đại lục Thiên Huyền!"
Hoa Nguyệt Dung nhìn tam thúc của mình, nói: "Vậy thì để Nhân Nhân muội muội đám hỏi với Hoa Vân Phi đi ạ!"
Hoa Bách Xuyên nói với vẻ khổ sở: "Ta cũng muốn lắm chứ, khổ nỗi Hoa Vân Phi vừa ý con chứ có vừa ý con bé đâu!"
"Nguyệt Dung à, ta biết con không cam tâm, tam thúc cũng chẳng phải ích kỷ, chỉ biết tới lợi ích đâu. Đừng nói là Hoa Vân Phi vừa ý, chỉ cần Hoa Ưng ông nội của hắn vừa ý Nhân Nhân là ta sẽ gả Nhân Nhân đi ngay. Chúng ta làm chuyện này cũng vì nhà họ Hoa ta thôi!"
Sắc mặt của Hoa Nguyệt Dung vô cùng khó coi, nàng ấy không nói một lời.
Hoa Tự Tại nhìn con gái của mình, từ tốn bảo: "Đây là quyết định của gia tộc, một mình con không xoay chuyển được đâu".
"Nguyệt Dung, từ nhỏ đến lớn, ta đã luôn khoan dung với con rồi, giờ con phải thông cảm cho vi phụ!"
Nét mặt của Hoa Nguyệt Dung càng khó coi hơn.
Nhìn các trưởng bối phụ thân, nhị thúc, tam thúc, nàng ấy biết mình không thể thay đổi được gì.
Hoa Tự Tại nói tiếp: "Vi phụ sẽ cảm ơn Tần công tử Tần Ninh đã cứu con về đàng hoàng".
"Tối nay, mở tiệc tiếp đón ngay trong phủ!"
"Nhà họ Hoa ta không phải kẻ mang ơn mà không biết báo ơn!"