TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 8715 "KIẾM LAI HUYNH?"

Ầm... Một tiếng nổ tung nặng nề vang lên, truyền ra.

Chân Tiên lục phẩm kia trực tiếp hóa thành phấn vụn.

Hoa Đông Thăng lại cực kỳ giận dữ.

"Hôm nay, bổn tọa sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"

Hoa Đông Thăng nắm chặt bàn tay lại, xung quanh vị trí cách Tần Ninh mấy trăm trượng đã có tiên khí bay lên, hóa thành từng văn ấn, dường như muốn hoàn toàn bao vây kín Tần Ninh.

Thấy từng phong ấm kia tràn ngập tiên khí, Tần Ninh không hề sợ hãi, nâng kiếm lên, ánh mắt bình tĩnh.

"A...", nhưng vào lúc này, Hoa Đông Thăng đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, hai tay đồng loạt đứt lìa giống như bị thứ gì sắc bén chặt đứt vậy.

Mà phong ấn xung quanh Tần Ninh cũng đã biến mất.

Hoa Đông Thăng hét lên một tiếng thảm thiết, tất cả võ giả của Hoa Cái Thánh Địa đều tụ tập đến bên cạnh Hoa Đông Thăng.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Đã xảy ra chuyện gì?

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên ở bên cạnh Tần Ninh.

"Xin lỗi, có chuyện chậm trễ!"

Thanh niên mặc một bộ quần áo đen, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng tuấn tú xuất hiện lần nữa.

"Kiếm Lai huynh!"

Hoa Nguyệt Dung thấy thanh niên áo đen kia thì kích động nói: "Cuối cùng ngươi cũng đã tới!"

Mặc dù Tần Ninh đã cho thấy thực lực siêu mạnh, nhưng đối mặt với Hoa Đông Thăng Chân Tiên cửu phẩm, hắn chỉ là Chân Tiên nhị phẩm, nàng ấy cảm thấy chắc chắn sẽ không phải là đối thủ.

Mà bây giờ nhìn thấy thanh niên áo đen đến, trong lòng nàng ấy mới thật sự bình tĩnh lại.

"Kiếm Lai huynh?"

Thanh niên áo đen cau mày lại nhìn về phía Hoa Nguyệt Dung, sắc mặt kỳ quái.

Hoa Nguyệt Dung áy náy nói: "Xin lỗi, ta... ta không biết ngươi tên là gì...", bởi vì lần nào Tần Ninh gọi là Kiếm Lai, thanh niên áo đen liền xuất hiện, vì vậy Hoa Nguyệt Dung chỉ có thể gọi hắn ta như thế.

Thanh niên áo đen nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt áy náy nói: "Lần sau nhất định sẽ đến đúng giờ".

"Đừng để lần sau nữa, nếu như lại xuất hiện loại chuyện này, nói không chừng ta đã bị giết rồi, nào còn có lần sau?"

Trong giọng nói của Tần Ninh có mấy phần trách cứ.

Nghe thấy vậy, thanh niên áo đen vội vàng nói: "Không đâu, không đâu".

Tần Ninh tò mò nhìn thanh niên áo đen, không khỏi nói: "Lại nói, chúng ta cứu ngươi thế nào, có đáng để ngươi báo ân như vậy không?


Trên thực tế, ngươi có tới hay không cũng không sao cả, tại sao chỉ vì đến trễ mà lại tỏ ra như mình mắc lỗi sai lớn vậy!

Đọc truyện chữ Full