TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 8796 "NGƯƠI LÀ NGƯỜI NÀO?"

Quyết định xong, Trần Nhất Mặc ăn cơm rồi rời khỏi quán rượu, sau khi hỏi thăm, tốn khoảng rời nửa ngày hắn ta mới tìm được phủ thành chủ trong thành Thánh Thiên rộng lớn.

Thành Thánh Thiên, không chỉ là đại diện cho tòa thành trì này, mà còn là tên của thế lực bá chủ một phương.

Bản thân thành chủ thành Thánh Thiên đã là một nhân vật Địa Tiên.

Mà thành Thánh Thiên và những thế lực lớn khác trong phạm vi mấy chục dặm đều có điểm mạnh riêng.

Phủ thành chủ vô cùng rộng lớn, chỉ là cửa thôi cũng đã rộng mười trượng, trước cửa có mười hai tượng đá thần thái khác nhau, điêu khắc một ít tiên thú cấp ba hiếm thấy, nhìn giống y như thật.

Trước phủ đệ cũng có sáu hàng hộ vệ hùng dũng oai vệ, khiến người ta không dám tùy ý đến gần.

Ở trong thành Thánh Thiên tấc đất tấc vàng này, trước cửa phủ thành chủ lại có một võ trường đường kính trăm trượng.

Nhưng lúc này phía trước võ trường lại có trên trăm người tụ tập.

"Có chuyện gì vậy?"

Trần Nhất Mặc ngạc nhiên.

"Ngươi là người nào?"

Ngay lúc này, trong đám hộ vệ trước cửa Thánh phủ, hai người đàn ông mặc áo giáp đi tới, nhìn về phía Trần Nhất Mặc, vẻ mặt hờ hững nói.

Trần Nhất Mặc chỉ nhìn trên trăm vị đan sư đang tụ tập ở phía trước, cũng không đáp lời.

Tỉnh táo! Nhất định phải tỉnh táo! Suy nghĩ kỹ một chút, nếu như là sư phụ ở chỗ này thì sẽ làm như thế nào?

Làm thế nào để có thể thể hiện trước mặt người khác một cách tốt nhất, chính là lúc nào cũng phải giả bộ! Trong đầu Trần Nhất Mặc không khỏi hiện ra hình ảnh như thế này.

Từng vị cường giả bên trong Thánh phủ nhìn thấy mình là tiên đan sư tam phẩm, liền cung kính khách khí mời mình vào bên trong phủ đệ.

Mà vị Thánh thành chủ kia lại khách khí lôi kéo mình, giải thích vấn đề của con gái, đồng thời hứa hẹn nếu như chữa khỏi cho con gái của ông ta, sẽ để mình làm rể hiền.

Mà vị thiên kim tiểu thư kia được mình chữa khỏi, thán phục với đan thuật mạnh mẽ, dung nhan tuấn mỹ của mình, liền âm thầm có tình cảm với mình, nhất quyết muốn gả cho mình... Thoải mái! Quá đã! Mới chỉ suy nghĩ thôi, Trần Nhất Mặc đã cảm thấy toàn bộ linh hồn như muốn cất cánh.

Mỗi lần nghĩ tới sư phụ lần nào cũng giả bộ được, Trần Nhất Mặc lại là cảm thấy hắn ta thật sự không thể lĩnh ngộ được thú vui của Tần Ninh.

Cũng may, bây giờ cơ hội đang ở trước mắt.

Trần Nhất Mặc hắng giọng, bày ra dáng vẻ tự nhận là khiêm tốn, tự tin mỉm cười, nói: "Ta là...”, "Là đan sư tới chữa bệnh cho đại tiểu thư nhà ta?"

Hộ vệ kia còn không đợi Trần Nhất Mặc nói xong đã giành nói.

Đọc truyện chữ Full