TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 8818 "HƯƠNG VỊ CÓ THỂ GỌI LÀ HOÀN MỸ!"

Ầm! Một tiếng nổ tung vang lên, hai bóng người va chạm vào cùng một chỗ, nổ thành mưa máu.

Tần Ninh phủi tay, lại chắp tay tiếp tục rời đi.

Trong Bất Vãng Sâm vô cùng rộng lớn, tuy cuộc rèn luyện lần này là ở phạm vi mười vạn dặm sâu bên trong.

Nhưng phạm vi rèn luyện đó cũng chỉ là một khu vực nhỏ nhất của Bất Vãng Sâm thôi.

Hơn nữa căn bản còn chưa tới mức độ đó.

Vòng trong thực thụ của Bất Vãng Sâm, cho dù là Kim Tiên... cũng không dám tùy tiện xâm nhập.

Trong đó có không ít tiên thú từ cấp bốn, cấp năm cư trú.

Nhất là tiên thú cấp năm có thực lực tương đương với Kim Tiên, thậm chí còn mạnh hơn Kim Tiên, nếu như không cẩn thận xông vào lãnh địa của chúng ta chắc chắn sẽ khó mà tìm đường sống.

Mà bên ngoài Bất Vãng Sâm cũng không chỉ có mỗi khu vực trước mắt, các bá chủ lớn cố tình chọn khu vực này để rèn luyện, chắc chắn là có ý gì đó sâu xa.

Trong thời gian mấy ngày liên tiếp, Tần Ninh vẫn luôn ung dung giống như đi dạo chơi.

Trên đường cũng gặp phải một vài đội ngũ không có mắt, cứ nhất định phải giết hắn cướp của, kết quả đều bị hắn giải quyết.

Cứ như thế, một tháng đã trôi qua.

Tần Ninh thật sự đi dạo một tháng, ngoại trừ gặp được bảy tám đoàn người muốn giết hắn, bị hắn làm thịt ra thì Tần Ninh không làm bất cứ chuyện gì khác nữa.

Thật sự là Bất Vãng Sâm quá lớn, mà cũng không phải bất kỳ khu vực nào cũng có kỳ ngộ.

Ngày hôm đó, bên cạnh một dòng suối nhỏ, Tần Ninh xắn tay áo lên xử lý đùi một con tiên thú vừa săn được, sau đó bắc một đống lửa bên cạnh, bắt đầu nướng thịt… Gặp được người nào không để ý đến mình thì mình sẽ rời đi, nếu muốn giết mình, mình sẽ giết lại, thỉnh thoảng bắt mấy con tiên thú có thịt ngon để nướng, nấu canh thịt. Cũng may Tần Ninh biết lần này phải rèn luyện bên trong dãy núi cho nên đã chuẩn bị kỹ càng những gia vị cần thiết, không hề thiếu một cái nào.

Một cuộc rèn luyện đã biến thành ngày nghỉ phép của Tần Ninh.

Những tiếng lách tách vang lên, mùi thơm phiêu tán ra.

Mà đúng lúc này, phía trước lại có tiếng bước chân vang lên…

"Thơm quá...", một giọng nói vô cùng ngạc nhiên vang lên, chỉ thấy một người đàn ông mặc trường sam tơ lụa màu xanh chậm rãi đi tới, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Còn thơm hơn bất cứ món ngon nào mà ta từng được ăn, cũng không biết ăn có ngon hay không".

Người đàn ông đi đến trước mặt Tần Ninh giống rất như quen thuộc, chọn lấy một tảng đá thoải mái ngồi xuống.

"Chào huynh đài, tại hạ là Đoàn Thanh, ngửi mùi mà đến, mạo phạm".

Tần Ninh nhìn thanh niên tự xưng là Đoàn Thanh, cười nói: "Không có việc gì, một mình ta cũng không ăn được nhiều như vậy".

Đoàn Thanh vui vẻ xoa hai tay, nhận lấy một miếng thịt nướng mà Tần Ninh đưa tới.

Cắn mạnh một miếng, đôi mắt Đoàn Thanh sáng lên, vô cùng kinh ngạc nói: "Ăn ngon!"

"Hương vị có thể gọi là hoàn mỹ!"

Đoàn Thanh không tiếc tán thưởng, rất nhanh đã tiêu diệt xong một cái chân nướng, khen không dứt miệng: "Ngươi học được tài nấu nướng này từ nơi nào vậy?"

Đọc truyện chữ Full