TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 8825 KHÔNG NHÚC NHÍCH.

Tám ngọn núi cao này đặt song song hai hàng, mà ở giữa hai hàng núi dường như còn có thứ gì đó không tầm thường tồn tại.

Chỉ nhìn bằng ánh mắt thì rất khó nhìn ra cái gì.

Tần Ninh điểm ngón tay một cái, từng tiên văn ngưng tụ ra.

Trong mơ hồ, những phù văn kia hóa thành từng luồng ánh sáng đỏ như máu lao về phía trước… Chỉ là sau một lúc lâu, giữa hai hàng núi vẫn không phản ứng gì.

Tần Ninh cũng không thèm để ý, bóng người tiếp tục bay lên không, đi đến độ cao ba trăm trượng, tiếp tục ngưng tụ từng đợt phù văn, phẩy tay bắn bay ra.

Lại qua một hồi lâu, vẫn không có phản ứng gì.

Tiếp tục lên cao, đi đến độ cao năm trăm trượng.

Lần này, phù văn lao vùn vụt ra, cuối cùng đã có phản ứng.

Tần Ninh mỉm cười, chân đạp hư không lao về phía giữa hai hàng núi.

Tám ngọn núi này xếp song song hai hàng, mà ở giữa là khoảng cách ngàn trượng.

Tần Ninh đi giữa hai hàng núi ở vị trí năm trăm trượng trên không trung, sau khi bóng người hắn tiến vào bên trong, ở giữa hai hàng núi dần dần dâng lên sương mù.

Hơn nữa càng đi sâu vào trong, sương mù càng dày đặc, gần như không có cách nào phân rõ phương hướng.

Tần Ninh lại bình tĩnh đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

Đột nhiên, Tần Ninh lấy thương Thiên Cực ra, ngay sau đó đâm một thương ra giữa trời.

Ánh thương tỏa ra hào quang đỏ rực, trực tiếp đâm thẳng về một phương hướng, sương mù dọc đường dần dần tản đi.

Mà ở giữa đám sương mù dày đặc kia có thể mơ hồ thấy được ở giữa những ngọn núi hình như có một cây cầu.

Bóng người Tần Ninh lóe lên, đã xuất hiện phía trên cây cầu.

Đây là một cây cầu được dựng giữa hai hàng núi.

Toàn bộ được làm bằng đá núi, hơn nữa phía dưới cũng không có trụ cầu nâng đỡ.

Theo lý mà nói, loại cầu như thế này căn bản không có khả năng còn trụ được, thế nhưng hết lần này tới lần khác, cây cầu này vẫn bình yên bất động ở nơi đây.

"Tám ngọn núi làm căn cơ, nên bắc bốn cây cầu để bốn cây cầu kết nối với nhau...", Tần Ninh đứng trên cầu, cúi đầu nhìn xuống, không khỏi nói: "Vậy xem ra bí mật hẳn ở phía dưới cầu hoặc trong núi...", "Có huyễn trận, mê trận, còn có phong trận, làm nhiều chiêu trò tốn công như vậy rốt cuộc là để làm gì?"

Tần Ninh nói rồi sải bước ra, cả người trực tiếp rơi từ trên không trung năm trăm trượng xuống mặt đất trong núi.

Tiếng gió vun vút không ngừng vang lên ở bên tai.

Dần dần, Tần Ninh cảm giác được cả người dần dần mất đi trọng lực, mà ngay sau đó hắn đã xuyên qua cái gì đó, bàn chân đạp lên mặt đất.

Chỉ là nhìn lại xung quanh, đã thấy mình không còn ở trong núi nữa, mà ở trong một thế giới dưới đất.

Thế giới dưới đất này vô cùng sáng sủa, mang đến cho người ta cảm giác có chút đặc biệt.


Chỉ là đưa mắt nhìn, Tần Ninh đã hiểu ra.

Đọc truyện chữ Full