Tần Ninh nhìn Thương Thuyên và Lôi Tiêu, hắn hỏi: “Vậy còn hai người các ngươi thì sao?”
Thương Thuyên và Lôi Tiêu nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Tần Ninh rồi nói: “Bọn ta cũng bằng lòng đi theo ngươi”.
“Hứ!”
“Hứ!”
Bắc Minh Kiết và Dịch Văn Vũ nhìn bọn họ bằng vẻ mặt khinh bỉ.
Vừa nãy, hai người này còn tỏ vẻ khinh thường bọn họ, cuối cùng bây giờ lại cúi đầu với Tần Ninh?
Giả vờ cái gì! Thần phục với yêu nghiệt cái thế này thì có gì mà bất ngờ?
Tần Ninh gật đầu rồi nói: “Nếu đã như vậy thì các ngươi đi theo ta đi”.
Bốn người đi theo Tần Ninh ra khỏi sơn cốc… Bôn ba suốt mấy ngàn dặm, hết khoảng bảy, tám ngày, cuối cùng bốn người dừng lại trước một ngọn núi cao.
“Chính là nơi này!”
Bắc Minh Kiết hưng phấn.
Tần Ninh nhìn ngọn núi trước mắt, dãy núi san sát nhau, xếp thành dãy núi dài.
Rất có quy luật.
Ngọn núi gần nhất cao trên trăm trượng, những ngọn núi phía sau càng ngày càng cao.
Ngọn núi sau cùng cao chừng vạn trượng.
Tần Ninh tính toán thử, nơi này cách tám ngọn núi cao vạn trượng mà hắn phát hiện ra khoảng ngàn dặm.
Lúc này, Bắc Minh Tuyết, Liễu Lãng cũng dẫn theo người tới chỗ Tần Ninh.
Trừ bọn họ ra, còn có một người thanh niên mặc đồ đen, lưng đeo kiếm tiên, trông có vẻ an tĩnh kiệm lời.
Người này cũng rất nổi danh.
Tên hắn ta là Tương Chính Thiên! Tương Chính Thiên xuất thân từ Cái Thế Tiên Tông, ông nội hắn ta chính là đại trưởng lão Tưởng Côn của Cái Thế Tiên Tông, chính là một đại nhân vật Thiên Tiên đương thời.
Tương Chính Thiên thích luyện kiếm, gặp phải Tần Ninh, đánh với hắn một trận, kết quả kiếm thuật hắn ta bại dưới tay Tần Ninh, thua một cách thảm thiết.
Tần Ninh chưa nói là sẽ thu hắn về dưới trướng nhưng tên này cứ nhất quyết đi theo.
Dựa theo lời nói của Tương Chính Thiên, nếu không đánh bại kiếm thuật của Tần Ninh thì hắn ta sẽ không bỏ cuộc.
Đối mặt với một người bướng bỉnh như vậy, Tần Ninh chỉ có thể nói rằng… chỉ sợ đời này, Tương Chính Thiên cũng không có cơ hội đó! Thân là chuyển thế của Nguyên Hoàng Thần Đế, Tần Ninh, gia gia hắn – Mục Thanh Vũ có kiếm thuật siêu phàm, phụ thân hắn, Vô Thượng Thần Đế Mục Vân cũng có kiếm thuật vô địch.
Còn sư phụ hắn, Lục Thanh Phong cũng giống như vậy, kiếm thuật uyên thâm khôn lường.
Tam nương của hắn, Diệp Tuyết Kỳ là nữ Kiếm Thần một thời.
Cả nhà họ Mục đều là Kiếm Thần, như vậy là đủ rồi.
Hắn đã được hun đúc ngay từ nhỏ.
“Vào xem thử!”