Tần Ninh ngẩn người, chậm rãi nói: "Không có... thế nhưng, rừng cây này khiến ta liên tưởng tới một người bạn cũ...", người bạn cũ sao?
Nghe vậy, cả đám đều sửng sốt.
Tần Ninh luôn miệng nói rằng mình là người phi thăng từ Thái Bạch Cảnh, nhưng hiện tại cũng có người bạn cũ à?
Tần Ninh chắc chắn đang lừa bọn họ.
"Vậy có gì nguy hiểm không?"
Khổng Hưu căng thẳng hỏi.
Đúng vậy.
Nhiều cổ thụ ở đây trông rất quái dị.
Chắc chắn là có gì đó mờ ám! Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Có nguy hiểm hay không thì vào trong là biết".
Dứt lời, Tần Ninh bước ra.
Hắn bước tới một gốc cây cổ thụ.
Cây cổ thụ này chỉ cao có hai thước, tán cây tựa như đóa hoa đang nở rộ, mỗi một đám lá chụm lại một chỗ, trông tựa như tổ ong vò vẽ vậy.
"Lân Thứ Thụ...", bàn tay Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt ve lá cây, bỗng nhiên, lá cây mở ra, biến thành một mũi kim sắc bén đâm vào tay Tần Ninh, máu tươi chảy xuống tí tách.
"Tần đại ca!"
Bắc Minh Tuyết đi tới, quan tâm hỏi han: "Ngươi không sao chứ?"
Tần Ninh cũng sững người ra, vẻ mặt hơi mơ màng.
Cảnh này trông khá quen.
Hắn nhớ rồi! Ánh mắt Tần Ninh dần rực sáng.
Năm đó, khi ở Tiên Giới.
Hắn có quen biết một đứa bé xấp xỉ với Tiểu Nhan hiện tại.
Đứa bé kia là một cô gái nhỏ rất đáng yêu, lại còn thông minh.
Nhưng cũng rất đáng thương, cha mẹ bị sát hại, còn mình bị gia tộc bỏ rơi, rồi lưu lạc bên ngoài.
Khi đó, Tần Ninh trùng hợp gặp đứa bé ấy.
Cô bé biết mình gặp được quý nhân, bèn một mạch đi theo Tần Ninh, cẩn thận hầu hạ hắn, sợ hắn vứt bỏ mình.
Cứ như vậy, hai người làm bạn với nhau mấy trăm năm, cô bé năm nào trổ mã duyên dáng yêu kiều, dung mạo xinh đẹp không gì sánh bằng.
Trong khi đồng hành cùng nhau, Tần Ninh cũng dạy cô bé ấy, phát hiện cô bé có thiên phú cực kỳ siêu phàm, nên cảnh giới tăng rất nhanh.