TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 8891 "VẬY SAO NGƯƠI CÒN SỐNG?

Nhưng Khương Thái Bạch... lại là một kẻ vừa tàn nhẫn vừa hung mãnh.

Đồn rằng, Khương Thái Bạch trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, ngọc thụ lâm phong, đẹp trai ngất người.

Ông già trước mặt hả?

Là Khương Thái Bạch hả?

Sao vậy được?

Hơn nữa... sao Tần Ninh lại quen biết Khương Thái Bạch?

Điều này thật không thể lý giải.

Ngay lúc ấy, ông lão già nua từ từ đi tới trước mặt Tần Ninh, cẩn thận đánh giá hắn.

"Ngươi là... ngươi là ai...", giọng điệu ông lão có chút run rẩy.

Ông ta không ngờ rằng, trên đời này, khi mình biến thành dáng vẻ này còn có người còn nhận ra mình!

Tần Ninh tiến lên, tóm lấy áo ông lão, quát: "Ta hỏi ngươi, Khương Thái Vi ở đâu rồi?"

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Ông lão không để tâm việc Tần Ninh thô lỗ với mình, chỉ là liên tục hỏi: "Ngươi là ai?

Rốt cuộc ngươi là ai?"

Tần Ninh lạnh lùng nói: "Là ai dậy ngươi thuật con rối?"

Cơ thể ông lão cứng đờ.

Ánh mắt nhìn vào Tần Ninh đầy hoảng sợ.

Không thể nào! Không thể nào! Vị tiên sinh kia vô cùng tao nhã, là người có một không hai trên Tiên Giới, chắc chắn không thể nào là người thanh niên tuổi trẻ mới đạt cảnh giới Chân Tiên được! Đã mấy vạn năm trôi qua rồi... Không thể nào! Tần Ninh nói tiếp: "Quan tài đồng khóa xác, nuôi dưỡng thi khí, đây chính là Cấm Thi Khôi Nguyên Thuật, cấm thuật tà ác nhất trong thuật con rối!"

"Dùng võ giả còn chưa chết để luyện hóa thành con rối, phong ấn nó, tra tấn nó từ người đến khi thành thi thể, rồi thành con rối!"

"Đây chính là phương pháp cực kỳ tà ác, năm xưa, khi ta dạy ngươi không nói cho ngươi sao?"

Nhắc đến quan tài bằng đồng, cơ thể ông lão bỗng run mạnh hơn, thấp giọng nói: "Ông ta... đáng chết!"

"Khương Vân Tùng đáng chết!"

"Ông ta có chết hơn hàng ngàn hàng trăm hàng vạn lần cũng không đủ!"

"Đáng đời ông ta!"

Lúc này, ông lão như một người điên, la lối om sòm.

"Ông ta đáng chết, vậy còn ngươi thì sao!"

Tần Ninh tiếp tục kích thích: "Vậy sao ngươi còn sống?

Khương Thái Vi đâu rồi?"

"Thái Vi... Thái Vi... nàng chết rồi...", ông lão nghe Tần Ninh hỏi, suy sụp trả lời, phịch, ông ta ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt tuôn rơi đầy mặt, khóc nấc không thành tiếng.

"Nàng chết rồi, nàng chết rồi... hu hu...", ông lão vừa rồi còn rất bình thường, giờ khóc nấc lên trông giống hệt với kẻ điên, nước mắt nước mũi lẫn lộn, còn vương trên lông mi dài và bộ râu rậm rạp.

Ông già ngồi dưới đất, kêu la, khóc lóc thảm thiết, còn chửi bậy nữa.

Đọc truyện chữ Full