TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 8917 "NGƯƠI LÀ AI?"

Chín người rối rít lập lời thề! Mà bên trong sơn cốc.

Bà lão tê liệt ngồi ở bờ hồ, hai tay khô gầy như que củi vuốt ve khuôn mặt già nua của mình.

"Vì sao ta phải sống sót chứ...”, bà lão lẩm bẩm nói.

"Sống như thế này còn không bằng chết...”, mà vào lúc này, Tần Ninh ngồi xuống trên một tảng đá bên bờ hồ, cười nói: "Nếu chết, không phải sẽ không thể gặp được người muốn gặp sao?"

"Khương Thái Vi, theo ta biết, trước kia ngươi cũng không phải là một cô gái thích đi tìm cái chết!"

Nghe nói như vậy, bà lão ngơ ngác nói: "Người muốn gặp... Nếu gặp được với dáng vẻ thế này... ngược lại còn không bằng chết”.

Tần Ninh không khỏi cười lên.

Khương Thái Bạch ở một bên vô cùng bất an.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Nếu quả thật như thế, vậy thì không cứu ngươi còn hơn!"

Cho đến lúc này, Khương Thái Vi mới phản ứng được.

"Ngươi là người nào?"

Tần Ninh cười không nói gì.

"Thái Bạch, vì sao hắn lại ở chỗ này?"

Khương Thái Bạch đang định mở miệng, Tần Ninh đã cười nói: "Người mà ngươi muốn gặp, cho dù ngươi không muốn gặp, nhưng người muốn gặp ngươi vẫn muốn gặp ngươi, ngươi không thể ích kỷ như vậy chứ?"

"Ngươi là ai?"

Tần Ninh không khỏi cười nói: "Là người có thể phá được Cửu Cửu Quy Nhất Phù Tâm Chú của ngươi!"

Nghe thấy lời này, Khương Thái Vi sửng sốt.

Bà ta quá mức để ý đến dung nhan của mình, cuối cùng đã quên là ai có thể hồi phục lại cho mình, là ai có thể phá được Cửu Cửu Quy Nhất Phù Tâm Chú mà bà ta để lại! “A! ! !"

Đột nhiên, Khương Thái Vi hét lên thất thanh.

"A a a!"

Khương Thái Vi vội vàng đưa tay áo lên che khuôn mặt mình, liên tục kêu la: "Ngươi đi mau, đi mau, ta không muốn ngươi thấy dáng vẻ này của ta, đi mau đi mau!"

"Haha...”, Tần Ninh cười to, nói: "Quả nhiên, cho dù phụ nữ ở bất kỳ tuổi tác, dáng vẻ nào, tóm lại vẫn không thể hết được tính tình nóng nảy!"

"Khương Thái Bạch, Khương Thái Bạch, mau đuổi hắn đi! Mau lên!"

"Hả?"

Khương Thái Bạch sửng sốt.

"Mau lên mau lên, ta không muốn thấy hắn, mau lên!"

Khương Thái Bạch ngây ngốc tại chỗ.

Tần Ninh không nhịn được bật cười, đi tới trước mặt Khương Thái Vi, đưa hai tay cầm lấy bàn tay khô gầy, cười nói: "Được rồi!"

"Mặc dù về hơi trễ, nhưng tóm lại vẫn không bỏ lỡ”.

Tần Ninh tràn đầy xin lỗi nói: “, Xin lỗi, ngươi đã phải chịu khổ rồi!"

Nghe thấy hắn nói vậy, cả người Khương Thái Vi đột nhiên run rẩy.

Khương Thái Bạch đứng ở một bên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Đọc truyện chữ Full