"Sao lại đi cứu người phụ nữ đó?"
Kiếm Lai hỏi.
Tần Ninh giờ mới phản ứng lại.
Lần này, hắn thiêu đốt tám vạn năm tuổi thọ, hai bên đã xuất hiện tóc hoa râm, hắn không ngăn nó lại được.
Đây là ảnh hưởng khi tổn hại đến gốc rễ của tuổi thọ.
"Tự làm hại tuổi thọ của mình cũng muốn cứu nàng sao?
Đáng giá sao?"
Kiếm Lai ép hỏi.
Giọng điệu của hắn vừa bất mãn, vừa căm phẫn, lại vừa tức giận.
"Tất nhiên đáng rồi!"
Tần Ninh cười nói: "Nàng đợi ta suốt mấy vạn năm, lần này ta đã có thể dẫn nàng rời đi rồi".
"Đúng là tinh trùng lên não...", Kiếm Lai lẩm bẩm nói.
"Ngươi nói gì?"
Câu này Tần Ninh không nghe rõ.
"Không có gì".
Kiếm Lai nói: "Cấm địa đó ta cũng đi coi rồi, khí huyết tràn vào làm hư cấm chế, nhưng lấy khí huyết ra là được, ta xử lý cho!"
"Phiền ngươi!"
Tần Ninh nói tiếp: "Còn chút nữa".
"Nói".
"Trần Nhất Mặc đâu?"
Kiếm Lai chậm rãi nói: "Từ đây đi về phía nam ba trăm ngàn dặm, đến nhà họ Thánh ở thành Thánh Thiên!"
"Đa tạ".
Tần Ninh nói tiếp: "Còn chuyện nữa...", "Nói...", Tần Ninh cười nói: "Độc của Thái Vi cần máu, xương, tủy của tiên thú cấp Kim Tiên để điều trị, thực lực của ta hiện tại không đủ, không giết được chúng, ngươi giúp ta với!"
Nghe vậy, ngón tay trong áo choàng của Kiếm Lai run rẩy.
Giúp ngươi hả?
Giúp ngươi cái quái gì! Nhưng mặt ngoài, Kiếm Lai vẫn cười nói: "Không thành vấn đề, nhưng không cần phiền phức như vậy đâu, ngươi có thể đi dạo một vòng Đan Tâm Cốc, trong đó có một Thiên Kỳ Trì, nước Thiên Kỳ Trì do máu của tiên thú Thiên Kỳ Lân ngưng tụ thành, có thể trừ độc!"
"Đan Tâm Cốc...", Tần Ninh nói: "Chỉ sợ không đủ".
"Ít nhất có thể giúp dáng vẻ hiện tại của nàng không phải bà già, tệ gì cũng giải hơn phân nửa độc tố trong người nàng, cũng khôi phục thành dáng vẻ ba bốn mươi tuổi!"
"Được!"
Tần Ninh gật đầu, nói tiếp: "Ta còn chuyện nữa".
Kiếm Lai nghe vậy, hít một hơi, tiện tay cầm chén trà lên, tận lực kìm nén tâm tình của mình lại, cười nói: "Ngươi nói đi".
"Ngươi là Cố Vân Kiếm phải không?"
Phụt! Kiếm Lai chưa kịp uống xong ngụm nước đã phun ra.