"Nhưng mà Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết quá trâu bò, sau này tranh giành yêu thương, không phải sẽ trở thành đại chiến tranh giành tình nhân sao?"
Trần Nhất Mặc cười ha ha nói: "Nhưng mà như đã nói qua, sư phụ, nhiều phu nhân như vậy, người gánh nổi sao?
Đệ tử cho ngài một vài tiên đan diệu dược để khiến bản thân cường tráng hơn nhé?"
"Cút đi!"
Tần Ninh mắng: "Sư phụ ngươi vẫn còn cái tinh túy của Vô Thượng Thần Đế, cơ thể rất khỏe mạnh!"
"Đừng mạnh miệng mà!"
Trần Nhất Mặc nói: "Không có ruộng xấu, chỉ có trâu cày chết, con nhớ có một lần, không phải cả tháng người không xuống giường được, cả người yếu xìu sao...”, ầm... một bên mắt khác của Trần Nhất Mặc cũng tím bầm!... Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tần Ninh vẫn luôn sống ở bên trong Mặc Các.
Mỗi ngày đều sẽ phụ trách dạy dỗ rất nhiều tiên đan sư trong Mặc Các, đồng thời cũng đào tạo đan thuật kế tiếp cho Trần Nhất Mặc.
Ban đầu, rất nhiều tiên đan sư bên trong Mặc Các thấy Tần Ninh chỉ là cảnh giới Nhân Tiên ngũ phẩm, trong lòng vô cùng khinh bỉ.
Nếu không phải là Trần Nhất Mặc hạ lệnh ai dám bất kính với Tần Ninh sẽ đuổi ra khỏi Mặc Các, chỉ sợ không ít tiên đan sư đã sớm lên tiếng châm biếm rồi.
Nhưng khi Tần Ninh lần lượt khai giảng, tiếp xúc nói chuyện lâu dài với những tiên đan sư này, giảng giải về những điều chủ yếu của đan thuật bao la vạn tượng đã khiến những tiên đan sư được mở rộng tầm mắt.
Từng vị tiên đan sư đều bội phục Tần Ninh sát đất.
Trước kia bọn họ cảm thấy Trần Nhất Mặc chính là loại người mà người giỏi có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn. Nhưng bây giờ bọn họ mới biết Tần Ninh mới là người như thế! Không đến hai ba tháng, đám tiên đan sư trong Mặc Các đã tôn sùng Tần Ninh như thần linh.
Từng vị tiên đan sư ra vào Mặc Các thấy Tần Ninh, hai mắt đều sáng lên.
Trần Nhất Mặc thấy một màn này, trong lòng vô cùng bất bình.
Những ánh mắt này ngày xưa đều là để nhìn hắn ta.
Nhưng bây giờ, tất cả đều nhìn về phía Tần Ninh.
Điều này thật sự khiến người ta bực bội.
Từng ngày trôi qua, mỗi ngày Tần Ninh đều đặc biệt tiến hành dạy dỗ Trần Nhất Mặc.
Cho dù hắn ta có thiên phú đan thuật giỏi hơn nữa, nhưng nếu không có người dẫn đường thì vẫn sẽ đi lệch lạc.
Cho dù Trần Nhất Mặc có thể trở về, nhưng cũng sẽ làm chậm trễ rất nhiều thời gian.
Cứ như vậy, lại bốn tháng nữa trôi qua.
Tên tuổi của Mặc Các cũng được truyền ra.
Mà ngày hôm đó lại có một đám khách không mời mà đến thành Thánh Thiên...
Mà những vị khách không mời mà đến này sau khi đi thẳng đến thành Thánh Thiên đã trực tiếp đi tới Mặc Các.
Giờ phút này, trước cửa Mặc Các có hai vị chưởng quỹ đặc biệt phụ trách chào đón, thấy khách quý tới, hai vị chưởng quỹ lập tức tiến ra đón.
"Hoan nghênh hoan nghênh”.
Một vị chưởng quỹ trong đó khách khí cười nói: "Không biết mấy vị khách quý cần gì?"