Vào lúc này, trong Thiên Kỳ Trì, nước hồ màu ngà khẽ lăn tăn rồi dậy sóng, sương mù mờ mịt chậm rãi tràn ngập nơi đây.
Tần Ninh thoáng chốc mừng rỡ hẳn, nhìn về phía hồ.
Xem ra Khương Thái Vi đã thành công rồi.
Sương khói bao phủ khắp hồ dần dần tản đi, tiếng nước chảy ào ào vang lên.
Chỉ thấy một bóng người chầm chậm đi lên bờ.
Người ấy có mái tóc đen như thác nước, làn da trắng muốt tựa mỡ đông, chân mày như làn khói nhẹ, một nét đẹp trong veo và thanh nhã.
Đôi mắt hạnh của nàng ấy long lanh, óng ánh màu nước, dưới chiếc mũi cao là đôi môi anh đào mang nét quyến rũ pha lẫn một chút ngây thơ, một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng khiến người nhìn cảm thấy có gì đó gợi cảm không thể thốt thành lời.
Đây là một người phụ nữ trông như hơn ba mươi tuổi, sự trưởng thành và mặn mà của nàng ấy được thể hiện rất tinh tế.
Có điều, mặc dù không có nét trẻ trung, tươi tắn của thiếu nữ đôi mươi nhưng tuổi tác đã giúp nàng ấy có sự mĩ miều rung động lòng người cùng với sự đằm thắm chỉ có ở người trưởng thành, khiến người ta bất giác ngẩn ngơ.
Người phụ nữ nhìn về phía Tần Ninh bằng đôi mắt xinh đẹp, cơ thể không một mảnh vải che thân phơi bày trước mặt Tần Ninh, làn da nơi ngực trong suốt như ngọc, đôi gò bồng đào cong nẩy khiến cho người ta thèm thuồng.
"Sao... Thấy ta lạ lắm à...", người phụ nữ từ tốn hỏi.
Giọng nói của nàng ấy như hoàng oanh, làm người nghe tê dại đến tận xương tủy.
Đôi mắt nàng ấy lẳng lơ nhìn Tần Ninh như muốn hớp hồn hắn.
Trong lúc nói chuyện, nữ tử mạnh dạn tiến tới, vươn hai tay ra ôm ghì lấy Tần Ninh không chút e ngại.
"Là ta đây mà...", giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh đầy ngỡ ngàng.
"Sao thế này... Sao lại không trở về với dáng vẻ thiếu nữ năm xưa?"
Tần Ninh lấy làm lạ.
Giọng Khương Thái Vi chứa đựng sự quyến rũ và mặn mà chỉ có ở phụ nữ trưởng thành, nàng ấy buông hai cánh tay ngọc ngà tựa ngó sen xuống và nhìn Tần Ninh bằng đôi mắt làm người ta rung động, khẽ hé đôi môi đỏ mọng: "Đến bây giờ thì đúng là Thiên Kỳ Trì đã thanh lọc toàn bộ độc tố trong cơ thể ta rồi, cơ mà dung nhan của ta vẫn chưa thể phục hồi như cũ, giờ trông hơn ba mươi tuổi, có già quá không?"
"Già đâu mà già!"
Lúc này, Tần Ninh đưa tay ra, nhẹ nhàng nhéo má Khương Thái Vi một cái rồi vui vẻ cười nói: "Nàng đẹp đến mức khiến vạn vật trên thế gian như hoa nhường nguyệt thẹn rồi, hoa trong sơn cốc này mà thấy nàng, chắc chúng sẽ phải e thẹn cụp hoa lại cả đấy!"
Gương mặt xinh đẹp của Khương Thái Vi đỏ bừng.
Nàng ấy chưa trải đời nhiều, mặc dù bây giờ trông hơn ba mươi tuổi, có ngoại hình thùy mị nhưng từ tận đáy lòng nàng ấy chưa bao giờ tìm tòi về chuyện tình cảm.
"Cảm ơn chàng!"
Khương Thái Vi khẽ khàng ôm lấy eo Tần Ninh, vùi đầu vào ngực hắn.