"Bớt ở đây nói linh tinh đi!"
Người đàn ông tóc mai bạc phơ cảnh cáo lần nữa: "Tại hạ Ngụy Hằng, trưởng lão Thiên Hỏa Tông, vị này là Xương Khả Thiên, trưởng lão của Trảm Long Tông, nơi này bọn ta phát hiện trước, còn dẫn đệ tử tới đây để thăm dò".
"Hai vợ chồng ngươi tới từ Tử Vân Tiên châu, làm sao biết sự thần bí ở đây được!"
Tần Ninh lại cười nói: "Ta biết rõ là đằng khác… Không thì như vậy đi, ta sẽ mở nơi này ra. Nhưng dù gì đây cũng là di tích do một vị Kim Tiên để lại, các ngươi không nên phá hư kiến trúc trong đó".
"Ta chỉ cần ba thứ trong đó, những trân bảo còn lại các ngươi cứ lấy".
Tần Ninh cũng cảm thấy di tích của Kim Tiên nọ bị chôn dưới đất, không thể thấy mặt trời quanh năm suốt tháng cũng lãng phí, thôi thì cho đám người này vậy.
"Người trẻ tuổi, còn nhỏ mà ăn nói huênh hoang quá nhỉ".
Trưởng lão Xương Khả Thiên kia nhếch mép: "Ngươi mà mở nơi này được à?"
"Được chứ sao không…”, Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Ta sẽ mở nó, các ngươi cũng không cần làm gì đâu, đừng quấy rầy giấc ngủ của vị Kim Tiên đã yên giấc ngàn thu đó là được, ta chỉ lấy ba món chí bảo, tất cả những thứ còn lại sẽ thuộc về các ngươi".
Nghe vậy, hai người Xương Khả Thiên và Ngụy Hằng nhìn nhau, đều thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Rốt cuộc người trẻ tuổi này đang lừa họ hay có bản lĩnh đó thật đây?
Không lâu sau, hai người đã hạ quyết tâm.
"Được!"
Ngụy Hằng mở miệng nói: "Ngươi mở di tích này đi, cho ngươi chọn ba món chí bảo, những thứ khác thuộc về bọn ta!"
Tần Ninh gật đầu.
Hắn đưa Khương Thái Vi đi tới ngọn núi đằng trước.
Ba ngọn núi cao vạn trượng, trụi lủi, không có một ngọn cỏ nào.
Hai tay Tần Ninh không ngừng kết ấn, dần dần một vầng sáng bay lên.
Cuối cùng, nó hóa thành chín đạo ấn ký bay vút lên không trung.
Thấy cảnh tượng này, đệ tử hai tông môn đều biến sắc.
Dường như người trẻ tuổi này có bản lĩnh thật chứ không giống như đang nói bậy.
"Cảnh giới Địa Tiên...", Ngụy Hằng kia thở dài: "Tuổi còn trẻ mà đã là cảnh giới Địa Tiên, người này tới từ Tử Vân Tiên châu à?
Từ khi nào Tử Vân Tiên châu sinh ra nhân vật yêu nghiệt như thế!"
Sở dĩ Ngụy Hằng không hành động thiếu suy nghĩ là vì thấy cặp đôi này không hề sợ hãi khi thấy hai người, từ đầu đến cuối luôn tỏ ra cực kỳ bình thản.
Thậm chí, lúc Tần Ninh nói sẽ mở nơi này và chỉ cần ba món chí bảo, còn lại đều cho họ, giọng điệu hắn cũng vô cùng bình tĩnh, dửng dưng.
Đây chắc chắn không phải người bình thường.
Người bình thường không uyên bác được như thế.
Chín đạo ấn ký bay vút lên trăm trượng, ngay sau đó, ba ngọn núi phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy bộ phận tính từ độ cao trăm trượng trở lên của ba ngọn núi cao tách ra, bay lên trời.