Nếu không, người của Trảm Long Tông và Thiên Hỏa Tông sao có thể kinh trọng đôi nam nữ kia được, thậm chí còn dám ra tay với Chu tộc bọn họ.
Ngay lúc này, mũi tên thứ hai đã bay tới.
Người nọ không tránh kịp, tự biết mình chết chắc rồi.
Rầm... tiếng ầm ầm bùng nổ.
Hai cường giả Thiên Tiên bị giết chết, các đệ tử khác của Chu tộc đều bị đánh tan tác.
Xương Khả Thiên và Ngụy Hằng hiểu rằng quyết không thể một ai sống sót, nếu không Thiên Hỏa Tông và Trảm Long Tông sẽ chịu tai ương.
Lúc này, Khương Thái Vi lại kéo cung.
“Lần thứ hai có cảm giác đỡ hơn...”, mũi tên Hoàng Đạo giờ đã trở lại trước người nàng.
Cung Thiên Đạo và mũi tên Hoàng Đạo tụ lại một chỗ, nếu một bộ pháp khí Kim Tiên tách nhau ra thì mỗi món cũng đều là pháp khí Kim Tiên tuyệt đỉnh.
Rất nhanh sau đó, hai người Xương Khả Thiên và Ngụy Hằng đã dẫn theo đệ tử hai tông trở về.
“Giải quyết xong rồi à?”
“Vâng”.
Ngụy Hằng gãi đầu nói: “Chúng ta nào dám để bọn chúng chạy thoát, nếu Chu tộc trả thù thì cả hai tông môn đều không đỡ nổi”.
Tần Ninh gật đầu.
“Đi thôi”.
“Vâng”.
Đoàn người tiếp tục rời khỏi Mai Kim Cốc, hướng tới Đại Nhật tiên châu.
Sau mấy vạn năm, cuối cùng Khương Thái Vi đã trở lại.
Khi đến khu vực ngoài Ma Kim Cốc, đến một sơn cốc, Ngụy Hằng và Xương Khả Thiên triệu hồi ra mấy con thú cưỡi.
Đó là mấy con tiên thú cấp ba Hắc Vũ Điêu.
Trời sinh tính tình Hắc Vũ Điêu tàn bạo, thời kỳ trưởng thành thực lực chính là Linh Tiên đỉnh phong.
Chỉ khi bị bắt giữ và phục tùng, nó sẽ rất trung thành và tận tụy.
Tốc độ di chuyển của tiên thú này cực kỳ nhanh, có thể ngang bằng Địa Tiên.
Từng người từng người đứng vững trên tấm lưng rộng lớn của Hắc Vũ Điêu.
Khu vực họ đứng đầy lông tơ, ngồi xuống cũng rất thoải mái.
Đám người Xương Khả Thiên, Ngụy Hằng, Tần Ninh và Khương Thái Vi đều ngồi xuống.
Lúc này, Cửu Anh cũng biến hóa lớn khoảng bàn tay, chổng hai chân lên trời, chín cái đầu chia ra tám phương bốn hướng híp mắt lim dim ngủ một cách lười biếng, trông rất thích ý.
Nó là thú cưỡi của Tần Ninh, nhưng hiện tại cũng cưỡi thú nhà người khác, quả thật quá đã.
“Chẳng hay Tần công tử đến Đại Nhật tiên châu để làm gì?”