Không có chút tiến triển nào.
Cuối cùng đã có người không nhịn được nữa.
"A...", một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên.
Thương Phi Phàm lùi về sau mấy trăm trượng, giận dữ hét: "Nguyên Húc Nhật, ngươi làm cái gì thế?"
Một cánh tay của Thương Phi Phàm không ngừng chảy máu tươi ròng ròng, hắn đưa một tay ôm lấy cánh tay, sắc mặt khó coi.
Nguyên Húc Nhật đến từ Cổ Lão Nguyên thị đã không nhịn được.
"Phù lục trận căn bản không có khả năng phá vỡ, bây giờ chỉ có giết ngươi mới có thể được vào trong Cửu Liên Hoang Thiên Trì tẩy rửa".
"Ngươi...", có người dẫn đầu, những người khác lập tức quay theo hướng gió.
"Giết Thương Phi Phàm!"
"Giết Thương Phi Phàm!"
Ngay lập tức, giao chiến bộc phát.
Cho dù Thương Phi Phàm có dũng mãnh đi nữa, có thể chặn lại mười, nhưng lấy một cản trăm thì căn bản không được.
Huống chi còn có mấy vị thiên tài đỉnh cao không kém cỏi hơn hắn ta chút nào ra tay.
Đám người Hoàng Tử Như, Cổ Văn Vũ, Đào Văn Tuyên thi nhau xông ra.
"Khốn kiếp, khốn kiếp, các ngươi đều đáng chết, đáng chết!"
Bây giờ Thương Phi Phàm muốn chạy cũng không chạy được.
Mấy thiên tài đỉnh cao cầm đầu, những thiên tài khác lần lượt xông ra, rất nhanh, Thương Phi Phàm đã đến giới hạn.
"Ta chết, các ngươi cũng đừng hòng tốt hơn, ha ha ha ha!"
Ngay sau đó, khí huyết trong cơ thể Thương Phi Phàm tăng vọt.
"Tự bạo!"
"Mau chạy đi!"
Từng bóng người thấy cảnh này thì biến sắc, vội vàng rút lui.
Thế nhưng đã chậm.
Thương Phi Phàm biết mình chạy không thoát, chết cũng phải lôi kéo những người này đệm lưng.
Ầm... Ầm ầm... Rầm rầm rầm... Trong chốc lát, tiếng nổ kinh thiên động địa đã vang vọng.
Không chỉ là bản thân Thương Phi Phàm tự bạo, còn có Thương Phi Phàm thúc giục một chút tiên khí, uy lực cực kì đáng sợ, cho dù là Thiên Tiên cũng sẽ bị nổ chết.
Thế nhưng.
Những tiếng nổ không ngừng vang lên khắp nơi trong tiên cung, nhưng Tần Ninh vẫn an ổn như núi ngồi trong phù lục trận.
Phù lục trận cũng không hề rung động một chút nào.