Cố Vân Kiếm vội vàng nói: "Cốc sư nương à, trong đầu người có hai cái tiểu nhân, bây giờ là một tiểu nhân đánh bại tiểu nhân còn lại nên người chưa nhớ ra sư tôn ta, nhưng người cứ nhớ lại nhiều vào thì rồi cũng nhớ lại thôi!"
Cốc Tân Nguyệt nghe vậy thì trả lời: "Ta đã cố gắng nhớ lại tất cả những gì ngươi nói lúc trước rồi, nhưng quả thật cái gì ta cũng không nhớ ra nổi".
Nghe vậy, Cố Vân Kiếm thầm hạ quyết tâm.
"Người cứ nghĩ tới thứ gì to bự hơn đi!"
Nghĩ tới thứ gì to bự hơn?
Thứ to bự hơn là thứ gì?
Cố Vân Kiếm cắn răng một cái, hỏi: "Điều quan trọng nhất của một con người là gì?
Là ngọn nguồn sinh mạng! Người ngẫm lại xem, đã từng có một người đàn ông nằm trên người của người...", bốp! Cố Vân Kiếm chưa kịp nói xong thì đá bị đánh bay ra khỏi sơn cốc.
Ba ngày sau.
Cố Vân Kiếm lại lần nữa xuất hiện ở bên ngoài sơn cốc.
"Cốc sư nương… Ta trở lại rồi đây…", cấm chế ở cửa cốc một lần nữa mở ra.
Cố Vân Kiếm lại bước vào trong.
Cố Vân Kiếm mới gặp lại Cốc Tân Nguyệt đã lặp lại câu kia: "Người là sư nương của ta thật mà".
Cốc Tân Nguyệt hờ hững nói: "Cố Vân Kiếm, nếu không vì ban đầu ngươi đã cứu ta một mạng thì ngươi đã chết trên tay ta không dưới mười lần rồi".
"Nhưng ân cứu mạng rồi cũng đến ngày trả hết thôi".
"Ta không cảm thấy ngươi đang lừa gạt ta, chỉ là ta quả thật không nhớ trong cuộc đời của ta có một người tên Tần Ninh tồn tại".
"Nếu như ngươi còn nói bậy nói bạ nữa, ta sẽ giết ngươi".
Cố Vân Kiếm gãi đầu một cái.
Người phụ nữ này không hề dịu dàng chút nào, sư tôn thích ở điểm nào thế?
Chẳng lẽ… Bản chất của sư tôn thích bị ngược trong chuyện này?
"Ta không hề lừa gạt ngươi, ngươi không tin thì thôi!"
Cố Vân Kiếm lập tức nói: "Lần này ta tới đây còn vì một việc nữa".
"Người nói người xuất thân từ thần tộc Liệt Dương vô cùng cường đại, bây giờ đã có người ở biên giới xâm nhập vào Tiên Giới, đều là các chủng tộc tay chân của thần tộc, bao gồm Vũ tộc, Viêm tộc, Cửu Dương tộc, Cửu Âm tộc vân vân. Người có thể ra ngoài xem, nói không chừng có thuộc hạ của người thì sao?"
Cốc Tân Nguyệt im lặng, chẳng nói chẳng rằng.
"Còn nữa, nếu không phải thuộc hạ của người thì người có thể giết bọn hắn mà. Dù sao bọn hắn không dám giết ngươi, mà có lẽ cũng rất khó giết chết ngươi".
"Sư tôn ta là mục tiêu của bọn hắn, ngươi giết những người đó cũng để đỡ đần cho sư tôn ta. Một ngày nào nhớ lại sư tôn ta, người sẽ biết mình đã sáng suốt nhường nào khi đã giúp sư tôn ta giết những kẻ đến từ biên giới kia".