Rất lâu sau, Cốc Tân Nguyệt đang ngồi bên dòng suối từ từ nói: "Ta có thể đi giết hắn ngay bây giờ, hắn đang ở tại tiên vực Đại La".
"Ngươi cứ việc thử xem!"
Cốc Tân Nguyệt trong phong ấn cười khẩy: "Thử xem là ngươi giết hắn trước hay là ta bất chấp tất cả tự vẫn mà chết!"
"Ta biết rằng ngươi vẫn còn sống nếu ta chết, thế nhưng cả đời này ngươi đừng hòng đột phá, rời khỏi đại thế giới Thương Mang này".
"Một thế hệ nữ chiến thần của thần tộc Liệt Dương mà lại bị cầm chân tại đại thế giới Thương Mang Tiên Giới, ta nghĩ… Chắc ngươi không cam lòng đâu nhỉ?"
"Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, ngươi giết ta, cả đời ngươi sẽ tồn tại tai họa ngầm".
"Nếu không thì tại sao ngươi lại phong ấn ta bao nhiêu năm qua chứ?"
Bên dòng suối, Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía bên ngoài sơn cốc, lẩm bẩm hỏi: "Làm đến mức này vì một người đàn ông, có đáng không?"
"Có thể ngươi cũng biết càn khôn này rộng lớn nhường nào, bầu trời sao bát ngát, chiến trường mới là nơi chúng ta nên theo đuổi suốt cuộc đời này".
"Đó là ngươi, không phải ta".
Hai người nói được một hồi thì mỗi người mỗi ngã trong tâm trạng không vui.
Dưới lòng đất Thiên Hỏa Sơn ở Đại Nhật tiên châu, tiên vực Đại La.
Tần Ninh ngồi thẫn thờ không nhúc nhích trước cái quan tài trong mật thất đã rất lâu.
Hắn không thể chấp nhận nổi chuyện Cố Vân Kiếm bị giết.
"Ta không tin".
Rất lâu sau, cuối cùng Tần Ninh cũng lấy lại tinh thần, hờ hững nói: "Trừ khi ta thấy thi thể của thằng nhóc kia, nếu không, ta không tin Kiếm Nhi đã bị giết".
Mấy vạn năm qua, từ Dương Thanh Vân đến Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết và Thần Tinh Dịch đều gặp phải các loại nguy hiểm.
Nhưng bọn họ đều sống sót.
Đệ tử mà Tần Ninh hắn vừa ý chắc chắn không phải hạng người phàm tục, mỗi người đều sở hữu đại khí vận trên thân, không thể nào chết được.
"Kiếm Nhi sẽ không chết!"
Tần Ninh đứng dậy trở lại, siết chặt hai nắm đấm: "Ta chỉ tin nếu nhìn thấy xác của nó".
Nhưng ngay khi dứt lời, sắc mặt Tần Ninh trở nên tái mét, khó coi vô cùng, lần nữa nói: "Những kẻ đến từ biên giới… Tiêu diệt Thần Môn...", trong lúc nhất thời, Tần Ninh trông như đã hóa điên vậy.
Trong mật thất quan tài này có một cái mật đạo, Tần Ninh mất hồn mất vía dọc theo mật đạo đi sâu vào bên trong.
Suốt dọc đường đi xuống, bóng hình của Cố Vấn Kiếm luôn hiện về trong tâm trí của Tần Ninh.
Cứ như vậy, không biết đã đi được bao lâu, Tần Ninh xuất hiện ở bên ngoài lối đi.
Biển núi rừng trùng điệp dưới lòng đất hiện ra trước mắt hắn.
Giữa núi rừng thấp thoáng nhìn thấy những cung điện nổi bật.
Đồng thời, cũng có một số khí tức cường đại bay vùn vụt trên bầu trời.