Cho dù bọn họ đều là thiên tài cấp bậc Thiên Tiên cửu phẩm, có thân phận cực cao ở trong tông môn mình, nhưng cũng không có được pháp khí Kim Tiên.
Nhưng Tần Ninh vốn đã có một Kim Linh Huyền Thiên Tán, bây giờ lại sử dụng pháp khí Kim Tiên thứ hai.
Cái ấn lớn như ngọc tỷ trực tiếp đập ra.
Ngay lập tức, cả người Nhiếp Tuyết Anh không thể động đậy được.
"Buông tỷ tỷ ta ra!"
Nhiếp Huyên quát lên.
"Các ngươi còn ngây ra đó làm gì?
Đi cứu tỷ tỷ ta đi”.
Nhiếp Huyên nhìn mấy vị đệ tử Vô Lượng Tiên Tông bên cạnh, quát lên.
Ngay lập tức, mấy người còn lại rối rít đánh tới.
Nhưng Tần Ninh lại không hoảng hốt không vội vàng, chỉ vung tay ra.
Kim Linh Huyền Thiên Tán xuất hiện.
Thiên Tán mở ra, trôi lơ lửng ở trên đỉnh đầu hắn và Nhiếp Tuyết Anh, thả ra lực áp bách kinh khủng.
Mấy người còn lại căn bản không thể xông lên được nữa.
Rối rít bị ngay dù phóng thích ra từng đạo hoa quang sở ngăn cản.
Lần này, mấy người chỉ có thể gấp gáp đứng ở vòng ngoài.
Nhiếp Tuyết Anh bị Tần Ninh lấy Ngọc Đỉnh Ấn trấn áp, căn bản không bùng nổ được thực lực của mình.
Hai pháp khí Kim Tiên! Quan trọng nhất chính là Tần Ninh lại có thể sử dụng được cả hai pháp khí Kim Tiên.
"Ngươi đây là đang tự tìm cái chết”.
Nhiếp Tuyết Anh với dáng người như thần tiên, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa sát khí, khuôn mặt xinh đẹp cũng lạnh như băng.
"Còn uy hiếp ta?"
Tần Ninh tiến lên một bước, trực tiếp ôm lấy eo Nhiếp Tuyết Anh.
Bàn tay nâng lên thật cao, tiếp đó nặng nề đập xuống.
Chát! Tiếng vỗ thanh thúy vang lên.
Vang vọng bốn phía.
Đám người của Hoàng Cực Thiên Tông, Cổ tộc cùng với Vô Lượng Tiên Tông đều trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ, hoàn toàn choáng váng.
Tần Ninh lại đánh mông! Còn đánh vị tiên tử Nhiếp Tuyết Anh này.
"A!"
Nhiếp Huyên thấy một màn này liền ôm lấy hai má, kinh ngạc kêu lên một tiếng.