Quân Phụng Thiên lấy tiên khí ra chăm chỉ đào xới ngay lập tức.
Hắn ta đào xuống hẳn độ sâu trăm trượng. Bỗng nhiên, một tiếng "keng" vang lên.
Quân Phụng Thiên nhướng mày.
Đào trúng đầu rồng rồi sao?
Sao mà được! Lúc này, Tần Ninh đi tới nhìn xuống lòng đất.
Khí thế bộc phát ra khỏi cơ thể hắn, bụi đất tung bay, chẳng mấy chốc một mảnh sàn bằng đá cứng rắn đã lộ ra.
Những ký tự phức tạp, khó hiểu được khắc trên tấm bia đá, trông cực kỳ đặc biệt.
"Phong ấn...", Tần Ninh nhướng mày.
"Có người đã phát hiện ra tinh hoa của địa mạch trước rồi để lại phong ấn ở đây".
Sau khi nói câu ấy, Tần Ninh kết ấn bằng hai tay. Từng đạo tiên văn lần lượt bay ra, khắc thành từng phù văn một.
Hình dạng của phù văn trông vô cùng quái lạ, rất đa dạng.
Đột nhiên, ngay sau đó.
Tần Ninh đập tay xuống.
Ầm... Phù văn rơi xuống đất.
Tiếng nổ ầm ĩ vang lên khắp nơi.
Tiếng nổ trầm thấp ấy bùng lên một cách bất thình lình khiến người ta đinh tai nhức óc.
Đúng lúc đó, mặt sàn bằng đá xen kẽ những hoa văn kia nứt ra một cái lỗ sâu hoắm.
"Cẩn thận!"
Tần Ninh kéo Quân Phụng Thiên lại, hai bóng người rơi xuống cái lỗ vừa nứt ra.
Cả hai cứ rơi xuống như thế, chẳng biết đã xuống độ sâu bao nhiêu.
Cuối cùng, hai bóng người rơi xuống đất thật mạnh làm vọng lại âm thanh ầm ĩ.
Rầm... Tiếng động lớn truyền đi khắp nơi.
Bốn bề tối đến nỗi xòe tay không thấy ngón.
Lúc này, Quân Phụng Thiên vung những viên Dạ Minh Tiên Thạch ra, nơi đây thoáng chốc được chiếu sáng bốn phía.
Mười mấy dặm quanh đây sáng trưng.
Dù vậy, bóng tối sâu thẳm vẫn bao trùm ngoài phạm vi mười mấy dặm ấy.
"Đi xem với ta!"
Tần Ninh đi ở đằng trước để dẫn đường, lấy Long Nha tiên kiếm ra, Kim Long Thiên Ngọc cũng bao phủ lấy cơ thể hắn bằng quầng sáng màu bảo ngọc dịu nhẹ.
Đồng thời, hắn còn lôi ba con rối Khương Vân Tùng, Viêm Chính, Vũ Chấn ra dùng.