Bốn vị Kim Tiên đến từ Bắc Đấu tiên môn, Vô Lượng Tiên Tông và Thương Thiên Tiên Cung đang đối đầu với vị Kim Tiên kia của Viêm tộc.
Những người khác tản ra xung quanh.
Không lâu sau, Tần Ninh cười nói: "Đi giết những kẻ đó thôi".
Hắn chỉ về một hướng, là vị trí mà bọn Vũ Trắc đang đứng.
"Vâng!"
Quân Phụng Thiên cười sảng khoái, bóng người chợt nhoáng lên, xông tới tấn công.
Vô Ngân ca bảo gì cứ làm nấy thôi, đằng nào cũng chẳng sai đi đâu được.
Vù... Trong chốc lát, khí tức Kim Tiên của Quân Phụng Thiên bùng nổ.
"Cẩn thận!"
Các cường giả Viêm tộc và Vũ tộc vốn đang đứng ngoài theo dõi cuộc chiến đều đồng loạt tái mặt.
Sao lại còn nhân vật Kim Tiên ẩn nấp thế kia?
Ầm... Quân Phụng Thiên ra tay một cách bất thình lình, uy áp khủng khiếp giáng xuống.
Tiếng nổ rền vang truyền đi khắp nơi.
Tiếng kêu la thống thiết cũng vang lên không ngừng.
Một vị Kim Tiên đột ngột xông vào tàn sát, sao những Thiên Tiên này có thể ngăn cản nổi! Vũ Trắc được ba người Viêm Linh, Vũ Giang Đào, Vũ Loan bảo vệ nên may mắn không bị thương nặng.
Nhưng giờ phút này, hắn ta bỗng phun một ngụm máu tươi ra, mặt cắt không còn một giọt máu.
"Kim Tiên!"
Vũ Trắc nhìn dáo dác xung quanh, ánh mắt trở nên lạnh căm.
"Ơ?"
Ra tay giết bốn người, ấy vậy mà bốn người ở ngoài lại không chết.
Điều này làm cho Quân Phụng Thiên cảm thấy vô cùng bẽ mặt.
"Nộp mạng đi!"
Quân Phụng Thiên gào lên, vung tay ra.
Ầm... Đúng lúc này, tiếng nổ long trời lở đất bùng lên.
Một loạt cánh chim phá vỡ hư không, tấn công Quân Phụng Thiên.
Hắn ta lùi ra phía sau với Vẫn Nhật Tiên Kỳ trên tay, vẻ mặt đầy cẩn thận.
Lại có thêm một vị Kim Tiên tới.
"Đồ vô liêm sỉ!"
Cường giả Kim Tiên kia hừ lạnh một tiếng, sát khí đằng đằng.
"Kim Tiên của Vũ tộc!"
Quân Phụng Thiên ngỡ ngàng bật thốt.
"Vũ Hạng Thiên, ngươi đang làm cái quái gì thế hả?"