Vẫn có sự chênh lệch thực thực giữa hai tên Vũ Hạng Thiên và Vũ Phàm Tài với Viêm Thiên Lực.
"Chết đi!"
Bỗng nhiên.
Tần Ninh bay lên không trung, thanh trường kiếm được nắm chặt rồi chém xuống.
Kiếm khí khủng bố hóa ảo thành nghìn trượng rồi chém xuống.
Hai tên Vũ Hạng Thiên và Vũ Phàm Tài thấy kiếm khí sắp chém xuống chỗ mình, lòng đầy hoảng sợ.
Tên này chỉ là một tên ngoại tộc.
Nhưng ngay lúc này.
Ầm… Một chưởng đập xuống.
Tiên chưởng ập thẳng xuống.
Ầm… Tiếng nổ khủng khiếp vang vọng không ngớt bên tai.
Khí tức ép nghẹt tim ùn ùn truyền tới.
Kiếm khí sắp tiêu tan.
Cơ thể Tần Ninh lùi ra sau, sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.
"Công tử Tần Ninh, lại đây đi!"
Đúng lúc ấy, Viêm Tử Vân không biết xuất hiện từ khi nào, hắn ta vươn tay ra định tóm lấy Tần Ninh.
"Chết tiệt!"
Ở đằng xa, Quân Phụng Thiên thấy cảnh đó bèn biến sắc.
"Ca, ta tới đây!"
Quân Phụng Thiên cầm Vẫn Nhật Tiên Kỳ trong tay, cờ bay phấp phới, một cơn cuồng phong dần tiến tới.
Vũ Tồn Hóa thấy thế, lạnh lùng cười nói: "Lấy trứng chọi đá".
Hắn ta nắm chặt tay lại.
Quân Phụng Thiên lẫn Vẫn Nhật Tiên Kỳ đều bị khống chế.
"Nếu ngươi đã thích thì cùng tới đây đi!"
Vũ Tồn Hóa mỉm cười lạnh lùng.
Hai đại ngọc tiên dường như đã chuẩn bị gì đó, chúng lôi Tần Ninh lẫn Quân Phụng Thiên kéo vào ngọc bích.
Bốn người biến mất không thấy tăm hơi đâu.
"Tần Ninh…", Khương Thái Vi thấy thế, mặt đầy sợ hãi nhưng người mặc áo xanh không cho cơ hội.
Tiên khí cuồn cuộn dâng trào.
Thực lực của người áo xanh mạnh hơn Khương Thái Vi rất nhiều.
Dưới sự áp chế mãnh liệt ấy, Khương Thái Vi không chịu nổi, liên tục lùi lại, sắc mặt trắng bệch, máu tươi vươn trên khóe miệng.
Đúng lúc này, ngọc bích bỗng hư hỏng, vầng sáng tiêu tan.
Khương Thái Vi đến trước ngọc bích, sắc mặt rất khó coi.
Hai tên Ngọc Tiên kéo theo Tần Ninh và Quân Phụng Thiên biến mất.
Thực lực hiện tại của Tần Ninh là cảnh giới Thiên Tiên tam phẩm, vẫn có thể chống lại Kim Tiên, nhưng mà… Ngọc Tiên… lúc này, người áo xanh nhìn vào ba con rối kia, bước ra, bàn tay cách không gian tóm lấy chúng.