Ầm ầm ầm… Trong không gian bùng nổ tiếng vang dữ dội.
Viêm Tử Vân liên tục ra chiêu rất tàn nhẫn, như thể phải thịt Tần Ninh.
Chẳng kém cạnh gì, mỗi lần phản đòn của Tần Ninh cũng đều rất bá đạo.
Bát Hoang Ly Thiên Viêm không phải để trưng.
“Vũ Tồn Hóa, cùng ra tay đi!”
Viêm Tử Vân quát.
Hết cách rồi.
Hắn ta không giết được Tần Ninh.
“Ừ!”
Vũ Tồn Hóa bước từng bước ra, bóng dáng như ma như quỷ, nháy mắt đã xuất hiện phía sau lưng Tần Ninh, trực tiếp tung ra một chưởng.
Tại không gian vô tận này khiến người ta không cảm nhận được lực phá hoại khủng khiếp của Ngọc Tiên.
Thế nhưng, nếu chưởng kia đánh trúng sau lưng của Tần Ninh thì hắn không chết cũng tàn phế.
“Vô Ngân ca, cẩn thận!”
Quân Phụng Thiên quát.
Nếu Tần Ninh tử vong.
Hắn ta cũng toang luôn á! “Đợi ngươi hết cả buổi!”
Nhưng ngay lúc ấy, Tần Ninh bỗng xoay người lại, một tay nắm chặt thành quyền, rồi tung ra.
Rầm… Một ngọn lửa nóng rực bao bọc phía trên nắm đấm kia.
Đồng thời, còn có một hạt châu màu xanh đặt phía trước nắm đấm.
Vũ Tồn Hóa vẫn chưa hề sợ hãi viên hạt châu kia.
Nó chẳng qua chỉ là một bảo vật của Tần Ninh mà thôi.
Bàn tay hắn ta vẫn nện xuống! Và ầm… ngay sau đó.
Một chưởng một quyền của hai người va vào nhau.
Và rồi, một cảnh tượng khiến người ta hãi hùng xuất hiện.
Ngay khi đó, bàn tay của Vũ Tồn Hóa vừa chạm vào hạt châu thì một ngọn lửa màu xanh bùng lên.
“Á…”, cả người hắn ta như bị sét đánh, hét lên những tiếng kêu rên thảm thiết đinh tai nhức óc.
“Vũ Tồn Hóa”.
Viêm Tử Vân biến sắc.
Sao lại thế này?
Hắn ta bỗng bay lên, lao thẳng tới chỗ Tần Ninh.
Tần Ninh bèn xoay người lại, một quyền rực lửa ập tới.
Sầm!
Một chưởng của hai người cùng chạm vào nhau.
“Á…”, lại một tiếng kêu rên thê thảm vang lên giữa không gian.
Viêm Tử Vân nắm chặt bàn tay của mình, sắc mặt hắn ta tái mét, vầng hào quang bao phủ người hắn ta ảm đạm hơn mấy phần.
“Thôn Xá Lợi!”