Cuối cùng Tần Ninh cũng không chịu nổi nữa.
Thật vất vả mới hồi sức được một chút.
Cuối cùng suýt nữa lại bị tên này lắc đến chết.
Tên này chắc cũng phải là một vị Kim Tiên chứ nhỉ?
“Đùa…Đừng…” Tần Ninh vô lực nói.
“Đùa? Rùa? Thần Tử muốn ăn rùa à?”, Người nọ vội vàng nói: “ Linh Nhan, mau đi giết rùa!”
“Đem tất cả rùa trên Tam Nguyên Đảo giết thịt, nấu canh cho Thần Tử uống”.
Ô Linh Nhan lúc này đi tới, vẻ mặt bất lực nói: “Cha…Thần Tử chắc là nói… Đừng đụng vào hắn!”
"Hả?"
Ô Hạc Vũ nghe vậy bèn buông tay.
Uỳnh một tiếng.
Tần Ninh ngã xuống.
Mẹ!
Không chết thì cũng bị ngươi hại chết mà!
Tần Ninh vô lực chửi rủa.
Một lúc lâu sau đó, ngón tay Tần Ninh khẽ giật, cất giọng nói đầy yếu ớt: “Giúp… giúp…”
“Thần Tử muốn ăn trai à? Trên đảo Tam Nguyên của chúng ta còn nhiều lắm!”, Ô Hạc Vũ vội vàng nói.
Trai!
Trai cái đầu ngươi á!
“Quần áo… quần áo…”
Ô Linh Nhan rốt cuộc không nhịn nổi nữa bèn tiến lên, cầm quần áo để một bên giường lên đưa cho Tần Ninh mặc vào.
“Cha , Thần Tử muốn mặc quần áo…”
Ô Hạc Vũ nghe vậy, gương mặt già nua đỏ bừng, ho khan một tiếng, rồi nói: “À thì, xin lỗi, Thần Tử à, do ta quá kích động thôi, xin lỗi chân thành xin lỗi ạ!”
Ô Hạc Vũ nhìn con gái mình giúp Thần Tử mặc quần áo, không kìm lòng mà liếc nhìn thân thể của Tần Ninh, sau đó giơ ngón cái lên nói: “Cơ thể Thần Tử đẹp lắm!”
Đẹp cái đầu ngươi!
Bây giờ Tần Ninh rất muốn đánh người!
Đã nhiều năm trôi qua mà hắn chưa từng gặp trường hợp xấu hổ như vậy!
Cô gái có tên Ô Linh Nhan thì đang từ từ giúp Tần Ninh mặc quần áo vào.
Bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng lướt qua da thịt của Tần Ninh, khiến hắn không khỏi thổn thức trong lòng thầm nói đại tiểu thư, ngươi có thể đừng đụng chạm nữa được không!
Vuốt ve người hắn cả buổi rồi mới mặc xong áo.
Vào lúc này, ngoài cửa phòng, người người lũ lượt tràn vào.
Giờ Tần Ninh hận không thể che kín mặt mũi, chui xuống đất mà trốn.
Có nhầm đâu không!
Có thể để hắn mặc quần áo trước không vậy!
“Thần Tử tỉnh rồi ư?”
Đoàn người đi đến.