"Được!"
Tần Ninh vung tay ra.
Một quyển trục rộng mười trượng đón gió mở ra, trôi lơ lửng trên trời cao giữa hai bên.
Quyển trục kia dài khoảng trăm trượng.
Chỉ thấy phía trên viết vô số thiên tài địa bảo.
"Vô Thường Linh Kim, một trăm ngàn cân!"
"Hàn Sương Long Viêm, một trăm bình!"
"Đoạn Không Huyền Châu, ba trăm viên!"
"Ly Hỏa Phật Hoa, bảy mươi cây!"
"...", liệt kê chừng trên trăm loại bảo vật hiếm thấy, rậm rạp chằng chịt.
"Mẹ nhà ngươi...”, Bạch Hoa thấy những thứ trên danh sách, hoàn toàn nổi giận.
Nhà họ Bạch chỉ cướp đoạt tổng cộng bốn năm lần, thứ lấy được đều là một ít tài nguyên tu luyện của cảnh giới Địa Tiên, Linh Tiên.
Giá trị... còn không bằng một cây Ly Hỏa Phật Hoa.
Bạch Đồng lạnh lùng nói: "Tần cung chủ, ngươi đùa bỡn ta ư?"
Nghe nói như vậy, Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, đùa bỡn ngươi đó, thì sao nào?"
"Cướp đồ của Nguyên Hoàng cung ta, người của Nguyên Hoàng cung ta tới giao thiệp, nhà họ Bạch ngươi còn tỏ ra cao cao tại thượng, thật sự cảm thấy nhà họ Bạch mình giỏi sao?"
"Hôm nay, hoặc là phun những thứ này ra, hoặc là... sau này nhà họ Bạch sẽ thuộc về Nguyên Hoàng cung đảo Nguyên Hoàng !"
"Thả Bạch Hòe ra, ta và ngươi đánh một trận, ngươi dám không?"
Bạch Đồng giận dữ rống lên.
Ông ta lo lắng Tần Ninh sẽ lấy mạng sống của Bạch Hòe ra, lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác, cho nên mới chậm chạp không dám ra tay.
"Yên tâm, ngươi muốn đánh cùng ta, ta sẽ đánh với ngươi! Sẽ không làm ảnh hưởng đến mạng sống của Bạch Hòe đâu, dẫu sao… ông ta là người đầu tiên của nhà họ Bạch các ngươi đầu hàng Nguyên Hoàng cung ta!"
Cả người Tần Ninh bay lên trời.
Giờ phút này Bạch Đồng một tay cầm thương, đứng yên trên trời cao trăm trượng.
Chiến hạm nhà họ Bạch rối rít quay về cảng.
Từng vị Kim Tiên, Thiên Tiên lần lượt ngẩng đầu nhìn bầu trời.
"À đúng rồi, lúc trước ta là cảnh giới Kim Tiên nhị chuyển, đánh bại Hải Quảng Nghĩa cảnh giới Kim Tiên bát chuyển”.