Nên Bạch Vân Vũ đã dẫn theo người thanh niên ấy trở về Thái Ất tiên tông.
Người thanh niên ấy mất trí nhớ chỉ nhớ rằng tên mình là Hồn Vô Ngân còn lại không nhớ gì cả.
Do vậy, cứ thế người thanh niên ở lại Thái Ất tiên tông, càng ở Bạch Vân Vũ lại càng thích người thanh niên nọ.
Thiên phú của hắn rất tốt, học một biết mười.
Cứ như vậy khoảng chừng trăm năm.
Người thanh niên Hồn Vô Ngân đó nhận ông ta làm thầy, làm sư huynh đệ đồng môn với Lạc Hàm Mai và Bạch Nguyên Thuần.
Vốn dĩ, Bạch Vân Vũ cảm thấy rất mỹ mãn khi mình có một vị đệ tử xuất sắc như vậy.
Mãi đến một ngày.
Danh tiếng của Hồn Vô Ngân càng vang dội khắp vùng biển Thái Ất.
Vì thế... phiền phức kéo đến.
Trong biển Nam Thiên có thế lực tông môn còn mạnh hơn nhiều, khi bọn họ thấy thiên phú của Hồn Vô Ngân quá tốt thì ngỏ lời muốn mời Hồn Vô Ngân về để bồi dưỡng.
Đối với áp lực từ những thế lực hùng mạnh kia, Bạch Vân Vũ không có cách nào, khi ấy, tông chủ của Thái Ất tiên tông cũng nhiều lần khuyên bảo ông ta.
Bọn họ thật sự không còn cách nào khác.
Giờ chống đối chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Nhưng Hồn Vô Ngân lại thà chết chứ không
chịu khuất phục.