“Còn tên kia thì sao?”
Tên còn lại trông khá gầy yếu nhưng gương mặt rất đẹp trai, mặc quần áo màu xanh, giờ cũng đang hôn mê bất tỉnh.
Hiển nhiên, tuy cái mạng nhỏ của Giao Tử Huyên suýt bay mất nhưng hai tên kia cũng chả khá hơn vào đâu.
“Ta không biết!”
Giao Tử Huyên lắc đầu nói.
Tần Ninh nói: “Vậy đợi bọn chúng tỉnh lại rồi hỏi”.
Nói xong, Tần Ninh đi vào boong tàu, thư thả nằm phơi nắng trên xích đu.
Giao Tử Huyên đứng bên kia boong tàu, hắn ta khoanh chân ngồi xuống im lặng chữa thương.
Thời gian cứ vậy trôi qua, chẳng mấy chốc đã ba ngày.
Hôm nay, thái dương chiếu rọi trên đỉnh đầu.
Hai người nằm trên boong tàu kia đã tỉnh.
Người đầu tiên tỉnh lại chính là Bạch Hạo Vũ đến từ phủ Hạo Thiên ở biển Nam Tiên.
Bạch Hạo Vũ nhíu mày, đưa một tay lên che ánh nắng chói chang, đôi môi khô nứt, hắn ta đau đớn kêu lên, Bạch Hạo Vũ từ từ mở mắt ra, vừa mở mắt thì thấy một gương mặt cực kỳ xấu xí đập vào mắt mình.
“Ai đó?”
Bạch Hạo Vũ giật mình đứng dậy, bày ra một tư thế sẵn sàng liều chết.
Nhưng hành động ấy lại khiến vết thương trên người hắn ta trở đau, đau đến nhe răng trợn mắt, hít một hơi thật sâu.
“Gia, hắn ta tỉnh rồi!”
Cửu Anh ngẩng đầu nhìn vào Tần Ninh ở cách đó không xa.
“Ừ”.
Tần Ninh nằm trên xích đu mở hai mắt ra, nhìn thấy Bạch Hạo Vũ bèn cười nói: “Ngươi là Bạch Hạo Vũ nhỉ?
Tại hạ là Tần Ninh, cung chủ của Nguyên Hoàng cung”.
Tần Ninh?
Nguyên Hoàng cung?
Bạch Hạo Vũ thoáng thả lỏng lòng cảnh giác.
Nhưng ánh mắt hắn ta chợt nhìn thoáng qua Giao Tử Huyên đang ở bên kia, hai tay hắn ta nắm chặt, tiên khí trong cơ thể cuồn cuồn, kinh ngạc thốt lên: “Giao Tử Huyên, ngươi chưa chết hả?”
Nghe vậy, Giao Tử Huyên mở to mắt, mắng lại hắn ta: “Bạch Hạo Vũ, cho dù ngươi chết thì ta cũng không chết đâu”.
Khí tức trong cơ thể hai người bùng nổ.
Bạch Hạo Vũ bất chấp vết thương trên người mình đang rất trầm trọng, cả người đằng đằng sát khí, sẵn sàng ra tay với Giao Tử Huyên.
“Đây là thuyền của ta!”