Nhưng Giao Tử Huyên không biết rằng hắn vừa có thể đọc trộm tâm trí của mình, mà từ lời giải thích của Giao Tử Huyên vừa rồi hắn cũng nghĩ như vậy.
Bạch Hạo Vũ nhìn Tần Ninh, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Dù sao thì bây giờ hắn ta và Tinh Thần đều đang bị thương nặng, không thể đánh lại Tần Ninh được.
Tuy Giao Tử Huyên vẫn đang tràn ngập ác ý với hai người bọn họ nhưng nếu đắc tội Tần Ninh thì cũng chả phải chuyện hay ho gì.
Cứ như thế, trên boong tàu, bầu không khí giữa bốn người họ trở nên rất khác lạ.
Tần Ninh thì thong dong tắm nắng.
Giao Tử Huyên thì im cun cút ngồi kia an tâm tĩnh dưỡng.
Hai người Bạch Hạo Vũ và Tinh Thần cũng khoanh chân ngồi xuống tĩnh dưỡng.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Cuối cùng Tần Ninh đã nhìn thấy dấu hiệu trên bản đồ.
Vậy là đã đến đảo Huyết Minh rồi.
Tần Ninh vô cùng hoài nghi tấm bản đồ này có vấn đề, nếu không hắn chẳng phải đi đường vòng xa lắc xa lơ mới tới phạm vi đảo Huyết Minh.
Nó vốn là một hòn đảo vô danh.
Nhưng vì huyết quang chiếu thẳng lên trời, xung quanh còn có mây mù lượn lờ nên mọi người mới gọi là đảo Huyết Minh.
Khi bọn họ cách đảo Huyết Minh khoảng hơn mười dặm thì Tần Ninh bảo Cửu Anh bay đến đó thăm dò.
Chẳng mấy chốc Cửu Anh đã trở về.
“Gia, quanh đảo Huyết Minh có rất nhiều bãi đá ngầm, mà trên đảo nơi đâu cũng có người hết”.
Mấy ngày gần đây, Cửu Anh rất cần cù.
Cho dù Tần Ninh có bảo nó canh gác xung quanh thì nó cũng sẽ lụi cụi đi làm.
“Có bãi đá ngầm nào rộng rãi không?”
“Có ạ!”
“Dẫn đường đi”.
“Vâng”.
Thế là chiến hạm to trăm trượng kia thuận theo chiều gió tiến lên, lá cờ của Vân Các bay phấp phới trên cao.
Chẳng bao lâu sau, dưới sự dẫn đường của Cửu Anh, chiến hạm đi đến một bãi đá ngầm.
Nơi đây cách đảo Huyết Minh khoảng chừng hai mươi hải lý, từ đây nhìn sang có thể thấy trên bầu trời của đảo Huyết Minh huyết quang chiếu rọi cả trời, quanh đảo mây mù lượn lờ.
Hơn nữa, bãi đá ngầm này chỉ rộng
khoảng mười dặm.