TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 9727, YỂM NHĨ TIÊN CHÂU!"

Lúc đầu Tần Ninh cảm thấy, mình đắc tội Vạn Tiên Lâu, nếu như nhận nhau với người thân cũ ở Thái Ất tiên tông sẽ mang đến phiền phức cho bọn họ.

Nhưng bây giờ.

Nếu vùng biển Thái Ất có thể sẽ bị chấn động, rối loạn bởi vì các thế lực đỉnh cao trong bốn vùng biển ở toàn bộ biển Nam Thiên đến, vậy mình vẫn nên nói rõ thân phận ra thì tốt hơn.

Nhận nhau với sư phụ, sư huynh sư tỷ, ít nhất có mình ở đây, Thái Ất tiên tông có thể an toàn hơn một chút.

Tình huống không giống nhau, quyết định đương nhiên cũng sẽ không giống nhau.

Lúc trước là đắc tội Vạn Tiên Lâu, nếu hắn buộc chung một chỗ với Thái Ất tiên tông, Vạn Tiên Lâu trả thù hắn không được sẽ đi trả thù Thái Ất tiên tông, đây không phải là điều mà Tần Ninh muốn nhìn thấy.

Nhưng bây giờ, một khi các thế lực đỉnh cao đến từ bốn vùng biển lớn tới đây, nói không chừng Thái Ất tiên tông sẽ đắc tội nhân vật lớn gì đó, hắn sẽ phải tự công bố thân phận, buộc chung một chỗ với Thái Ất tiên tông, chăm sóc Thái Ất tiên tông.

Trong lòng nghĩ như vậy, Tần Ninh nhìn Bạch Nguyên Thuần đang có vẻ mặt mong đợi trên chiến hạm.

"Bạch phó tông chủ, đi theo ta".

Tần Ninh cười nói.

"Được, được được được".

Bạch Nguyên Thuần vô cùng kích động.

Tin tức liên quan đến Hồn Vô Ngân, ông ta, Lạc Hàm Mai, phụ thân đều cực kì lo lắng.

Mật địa hải đảo gì đó thì tính là cái gì?

So sánh với Vô Ngân sư đệ, không đáng nhắc tới! Tần Ninh dẫn Bạch Nguyên Thuần đi vào một căn phòng dưới tầng chiến hạm, tiếp theo thiết lập phong ấn quanh căn phòng để phòng ngừa có người nghe lén.

Nhìn thấy Tần Ninh cẩn thận như vậy, Bạch Nguyên Thuần cũng hiểu được, việc này liên quan đến Hồn Vô Ngân, không thể không cẩn thận.

Bạch Nguyên Thuần đưa tay lấy ra một hạt châu màu xanh lam đặt ở trong phòng.

Hạt châu bay lên không, tản ra hào quang màu xanh nước biển nhàn nhạt.

Bạch Nguyên Thuần nghiêm túc nói: "Đây là một hạt châu tiên khí Lưu Ly, nếu có người nghe lén nhìn lén, gợn nước trong hạt châu này sẽ dao động".

"Ta biết, Yểm Nhĩ Tiên Châu!"

"...", Tần Ninh lại cười nói: "Bạch sư huynh, ngươi thật sự không nhận ra ta chút nào sao?"

Nghe hắn nói vậy, Bạch Nguyên Thuần ngẩn ngơ, nhìn Tần Ninh từ trên xuống dưới, hơn nửa ngày sau đột nhiên cười nói: "Tần Ninh cung chủ, vô duyên vô cớ vì sao lại gọi ta là sư huynh?"

Tần Ninh lại cười nói: "Năm đó, cũng là ở vùng biển Thái Ất, trên đảo Lưu Chu, trong rừng Hắc Ác, ta bị ác thú gặm cắn, là sư phụ nhìn thấy ta vẫn còn thoi thóp nên đã xua đuổi ác thú, cứu ta...", ngay sau đó, Tần Ninh liền kể rõ chi tiết chuyện năm đó ra.

Nghe xong.

Bạch Nguyên Thuần ngây người.

Những việc này, chỉ có bốn người biết.

Đọc truyện chữ Full